Edit: Kim
“Bang, bang, bang……”
Từng giọt nước mắt ấm áp của Lăng Kiều rơi xuống mu bàn tay của Phong Vân Đình, lại giống như nện xuống tim hắn, nóng bỏng như dung nham, đến mức trái tim Phong Vân Đình co rúm lại.
Giọng Phong Vân Đình đặc biệt dịu dàng, “Tôi không sao, em đừng khóc, không phải sợ.”
Lăng Kiều không nói lời nào, vẫn khóc, tiếng khóc của cô làm toàn thân Phong Vân Đình đau đớn, trong phòng bệnh, ngoại trừ Lăng Kiều, cũng không còn ai khác.
Ánh mắt của Phong Vân Đình càng sâu thẳm hơn, con người phải bệnh một lần, mới biết được người cuối cùng ở bên cạnh mình là ai.
Quả nhiên, quả nhiên Lăng Kiều khác với những người phụ nữ khác, Phong Vân Đình cảm thấy mình càng thêm yêu Lăng Kiều, Lăng Kiều muốn cái gì đều có thể cho cô, muốn hái sao, hái mặt trăng xuống cho cô.
Nhìn thấy ánh mắt thâm tình của Phong Vân Đình, Lăng Kiều mím môi, lui về phía sau hai bước, vẻ mặt vô cùng thống khổ, “Anh Vân Đình, tôi thật sự xin lỗi anh, xin lỗi, Lăng gia làm chuyện có lỗi với anh.”
“Bất luận anh có làm gì tôi, tôi đều không trách anh, anh mắng tôi đi.”
Lúc này Phong Vân Đình còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, ôn nhu nói: “Sao có thể, sao tôi có thể trách em được, bất luận xảy ra chuyện gì, tôi đều không trách em.”
Lăng Kiều lộ ra vẻ mặt vừa vui mừng lại vừa thấp thỏm, đi báo cho bác sĩ, sau đó ngồi ở ghế sô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3545274/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.