Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Điều Lăng Hàng không muốn nhất là bên phía chính phủ ra tay, nếu thật sự kiểm tra ra cái gì, sẽ thông báo cho toàn cõi mạng.

Hiện nay trên thị trường có rất nhiều loại sản phẩm, có thể tùy tiện đến một trung tâm thương mại, hoặc nhà xưởng để kiểm tra.

Bây giờ, trong nhà xưởng có rất nhiều hàng tồn kho, không thể bán đi được, trung tâm mua sắm, cơ sở kinh doanh nhỏ đều vô cùng nhạy bén, tàn nhẫn, thứ này của anh không thể bán được, vậy sẽ không nhập.

Tóm lại, hàng tồn kho trong nhà xưởng cũng đủ khiến Lăng gia đau đầu.

Phong Vân Đình quả nhiên là nhân vật tàn nhẫn, Lăng Hàng trở tay chính là tập trung vào mánh lới cạnh tranh của Phong Vân Đình, đem lực chú ý chĩa về phía Phong Vân Đình.

“Ha ha ha……”

“Ồ ha hả a……”

Ở trong phòng, cửa đã đóng lại, Nam Chi vẫn có thể nghe thấy tiếng cười như tiếng lợn kêu của Khổng Chân, có thể thấy được cô thật sự rất vui vẻ.

Nam Chi đẩy cửa ra hỏi: “Mẹ, mẹ đang cười cái gì vậy?”

Khổng Chân cười tủm tỉm, “Không có gì, chỉ là nghĩ tới một chút chuyện buồn cười, cảm thấy vui vẻ thôi.”

Không vui mà được sao, quả thực là vui muốn chết!

Vậy mà Lăng gia lại khởi tố Phong Vân Đình, bọn họ vậy mà lại làm ầm ĩ lên.

Lăng gia và Phong gia ầm ĩ, vậy còn Phong Vân Đình và Lăng Kiều thì sao, sẽ còn ở bên nhau sao?

Thời điểm Lăng Kiều nũng nịu gọi một tiếng anh Vân Đình, Phong Vân Đình sẽ có cảm giác gì?

Phong Vân Đình đối xử với Lăng gia như vậy, đấu tới ngươi chết ta sống, Lăng Kiều có thể không chút khúc mắc mà chấp nhận Phong Vân Đình sao?

Đây là thần thánh phương nào có thể khiến bọn họ đánh nhau nha?

Cô phải đi quỳ lạy tỏ lòng thành kính mới được.

Khổng Chân thật sự cảm thấy thế sự trên đời thay đổi quá nhanh, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện này, quả thật là khéo.

Nhìn thấy Lăng gia và Phong gia chó cắn chó, Khổng Chân còn sợ mình đang nằm mơ đấy, hung hăng nhéo mình một cái, cảm nhận được cơn đau, mới biết bản thân không nằm mơ.

Nam Chi liếc nhìn màn hình điện thoại của Khổng Chấn, hỏi: “Có phải bọn họ lại mắng mẹ không?”

Khổng Chân chỉ nói: “Không, mẹ không thèm quan tâm đến chuyện này.”

Nam Chi rất nghi hoặc hỏi: “Tại sao bọn họ lại mắng mẹ, mẹ cũng không quen biết bọn họ, bọn họ cũng không quen mẹ nha?”

Sao lại có cảm giác như mẹ đã làm tổn thương tới bọn họ.

Khổng Chân suy nghĩ một chút rồi nói: “Có đôi khi, người khác mắng con, là vì con đã làm sai chuyện gì đó, nhưng cũng có đôi khi, người khác mắng con, không phải bởi vì con đã làm sai, mắng con sẽ khiến bọn họ trở nên cao quý, tỏ vẻ bọn họ căm hận cái xấu, nếu không tỏ rõ thái độ, hoặc chậm một chút, sẽ trở nên đáng ghê tởm.”



Nam Chi cái hiểu cái không ồ một tiếng, một lúc sau cô mới nói: “Không liên quan tới chuyện của mình, không cần phải nói nhiều.”

Cô là một đứa trẻ, nếu bị người lớn cho rằng đã làm sai nói sai rồi, sẽ bị người lớn vô tình đàn áp.

Nam Chi nghĩ đến hạt giống màu trắng trong đầu mình, cô muốn nhanh chóng dung hợp với hạt giống này.

Sau này cô sẽ trở nên lợi hại, muốn nói gì, muốn làm cái gì, đều không ai có thể đánh được cô, bị đánh, còn có thể đánh trả, hì hì ().

Đôi tay Khổng Chân vuốt ve khuôn mặt con gái, “Bảo bối của mẹ thật đáng yêu!”

Phong gia và Lăng gia vội vàng đánh nhau, khó tránh không đánh vỡ đầu chó, nhất định lúc này Lăng Kiều đang rất khó chịu.

Bình thường cũng là chị em tốt, có thế nào thì Khổng Chân cũng phải an ủi Lăng Kiều một chút, giống như Lăng Kiều thường xuyên ‘an ủi’ cô vậy.

Nhưng lời âm dương quái khí như vậy không tiện nói trước mặt đứa trẻ, Khổng Chân đẩy đứa trẻ ra ngoài phòng khách chơi.

Nam Chi:???

Hai người muốn nói gì nha, còn phải đẩy người đi.

Nam Chi cũng không rối rắm, cô ôm thú bông quay về phòng của mình, bắt đầu dung hợp hạt giống trong đầu.

Hạt giống kia nhìn không lớn, chỉ to bằng đầu ngón tay của Nam Chi, nhưng thời điểm dùng lực tinh thần dung hợp, có cảm giác như đang rời núi Ngu Công, muốn rời cả ngọn núi không dễ.

Việc làm này đòi hỏi phải tập trung, hết sức tinh tế cẩn thận, bằng không sẽ tổn thương lực tinh thần.

Một đứa trẻ như Nam Chi, hoàn toàn dựa vào ý niệm để chống đỡ, niềm tin tỏa sáng, trở thành siêu nhân mà chống đỡ.

Đoán chừng là còn muốn uống trà sữa nữa đi.

Nam Chi dung hợp, nghỉ ngơi, lại dung hợp, nghỉ ngơi, cuối cùng vẫn là hệ thống kêu ngừng lại.

Nam Chi hỏi: “Ca ca, cha ta và dì Lăng Kiều bây giờ như thế nào rồi?”

Hệ thống cảm thấy đứa nhỏ này rất có thiên phú ở phương diện đổ dầu vào lửa, một hồi báo cáo ngươi, một hồi báo cáo ta, hai bên đều bận rộn.

Hệ thống hỏi: “Có phải sau này ngươi còn định vạch trần tin tức bẩn thỉu của công ty cha ngươi ra luôn không?”

Ngươi đến ta đi, bây giờ Phong Vân Đình còn thiếu một lượt đấy.

Nam Chi lập tức nói: “Không được, chờ một chút, ta còn chưa lấy được tiền cấp dưỡng, nếu cha phá sản, tiền cấp dưỡng của ta cũng không còn.”

Hệ thống:……

Đúng là một đứa con hiếu thảo, đại hiếu.

Hệ thống nói: “Ngươi học nhiều một chút, về sau những chuyện như thế này, ta sẽ không giúp ngươi.”

Nam Chi đúng lý hợp tình, “Không được, ta vẫn còn là trẻ con.”



Bây giờ ta đọc chữ có thể hiểu được đã là không tồi.

Hệ thống thở ra một hơi, đây là một đứa trẻ, đây là một đứa trẻ.

Khổng Chân trà xanh lại âm dương quái khí mà giao lưu ‘thân thiện’ với Lăng Kiều một phen, cảm thấy vô cùng sảng khoái!

Cô nói với Nam Chi: “Nhan Nhan, chúng ta đi thăm cha con đi.”

Nam Chi không có ý kiến, cô muốn lấy tiền cấp dưỡng.

Phong Vân Đình luôn cười nhạo tiền cấp dưỡng của Nam Chi rất ít.

Nhưng tiền cấp dưỡng ít như vậy cũng không đưa cho Nam Chi, trong lòng Nam Chi cảm thấy khó chịu.

Thiếu tiền đều là đại gia nha!

Hai mẹ con đi tới bệnh viện, Khổng Chân mua trái cây ở bệnh viện, còn là đựng trong túi nhựa, mỗi loại trái cây chọn một ít, nhìn qua rất keo kiệt.

Thậm chí đến cả mua thêm một cái giỏ cũng tiếc.

Nam Chi cảm thấy không có vấn đề gì cả, thậm chí còn không có ý thức này.

Vào phòng bệnh, nhìn thấy Lăng Kiều đang ở trong phòng bệnh, Khổng Chân ngẩn người, xì, Lăng gia và Phong gia đã ầm ĩ thành như vậy, hai người này vẫn còn có thể hòa bình ở trong một phòng.

Chẳng lẽ những gì xảy ra trong nhà hoàn toàn không ảnh hưởng tới bọn họ.

Tình cảm của bọn họ cũng thật bền chặt đi.

Khổng Chân tươi cười nói: “Mọi người đều ở đây sao.”

Lăng Kiều nhìn thấy Khổng Chân, khóe miệng không tự chủ được mà co rút, mới cách đây không lâu, cô và Khổng Chân mới giao lưu với nhau.

Nghe những lời âm dương quái khí của Khổng Chân, Lăng Kiều tức muốn chết rồi.

Bây giờ nhìn thấy Khổng Chân, trong lòng Lăng Kiều càng thêm tức giận.

Phong Vân Đình nhìn thấy Khổng Chân đến, sắc mặt trầm xuống, không khách khí nói: “Cô tới đây làm gì?”

Khổng Chân đặt túi nhựa màu đỏ xuống tủ đầu giường, trông cực kỳ tồi tàn, hoàn toàn không phù hợp với phòng bệnh xa hoa.

Phong Vân Đình nhếch môi, tốt xấu gì cũng nên mang một bó hoa, cho dù là một giỏ hoa quả cũng được, số trái cây vụn vặt này, không phải là đồ ăn thừa trong nhà mang tới đó chứ.

Quả nhiên, trong lòng người phụ nữ này chỉ có tiền, hắn đã đổ biết bao nhiêu tiền vào Khổng Chân, bây giờ, ngay đến cả một giỏ trái cây Khổng Chân cũng không mua.

Hắn đã nằm viện mấy ngày, chuẩn bị xuất viện rồi, Khổng Chân mới xuất hiện.

Tuy rằng Phong Vân Đình không cần Khổng Chân, nhưng Khổng Chân hư vinh như thế, không thèm để ý như thế, vẫn khiến Phong Vân Đình vô cùng khó chịu.

Hắn lạnh mặt nói: “Cô tới đây làm gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.