Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Phong Vân Đình bị oan thì làm sao, chuyện này cần có người chịu trách nhiệm.

Bởi vì chính là hắn.

Không có thời gian tìm hung thủ thật sự, so với hung thủ, giữ được Lăng gia quan trọng hơn.

Lăng Hàng nhìn Phong Vân Đình, cháy nhà ra mặt chuột: “Phong Vân Đình, nếu lúc này anh không đứng ra, như vậy tôi sẽ báo cảnh sát, kiện anh tội xâm phạm danh dự công ty chúng tôi, lời lẽ trên mạng không đúng sự thật.”

“Nếu cảnh sát tới điều tra, cũng sẽ tổn hại tới anh, danh tiếng của Phong gia các người quan trọng, chẳng lẽ danh tiếng và tương lai Lăng gia chúng tôi không quan trọng sao?”

“Đừng ép tôi phải làm như vậy, thời gian dành cho anh không còn nhiều nữa đâu.”

Lăng Kiều thấy anh mình uy hiếp Phong Vân Đình như vậy, cô há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào.

Tình hình của Lăng gia không ổn, so với đắc tội Phong Vân Đình, bây giờ Lăng gia quan trọng hơn.

Kết quả, kết quả mọi chuyện lại đi tới bước này, Lăng Kiều cảm thấy những chuyện mình đã làm, đều uổng phí.

Phong Vân Đình nhìn như đã cắt đứt với Khổng Chân, giống như cực kỳ chán ghét Khổng Chân, nhưng trong kinh doanh vẫn như cũ, đối với Lăng gia vẫn giống như hổ rình mồi.

Con mẹ nó, Lăng Kiều uất ức muốn chết.

Phong Vân Đình bị lời nói của Lăng Hàng chọc tức giận xanh mặt, cũng hiểu, bây giờ Lăng Hàng là muốn kéo hắn lên cùng một chiếc thuyền.

Nếu hắn ta thật sự báo cảnh sát, áp lực sẽ chuyển tới chỗ hắn bên này, chọc tới kiện tụng chưa nói, chuyện của Lăng gia được tính là đấu đá thương nghiệp, Lăng gia là người bị hại.

Chết tiệt!

Hắn trở thành kẻ tiểu nhân đê tiện?!

Tất cả mọi người đều chờ ăn dưa, lúc này ai sẽ quan tâm tới vấn đề an toàn thực phẩm của Lăng gia nữa.

Phong Vân Đình tức giận đến mức toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều đau, con mẹ nó cái quái gì vậy, hết lần này tới lần khác.

Rốt cuộc là người nào đứng đằng sau giở trò quỷ?

Phong Vân Đình một câu cũng không muốn nói, đột nhiên đứng dậy, ghế ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai, hắn xoay người đi rồi.

Lăng Hàng nhìn bóng lưng Phong Vân Đình nói: “Phong tổng, thời gian không đợi anh đâu.”

Lăng Kiều muốn đuổi theo, bị Lăng Hàng kéo lại, “Không cần đi, bây giờ em có đi cũng chỉ đối diện với một cái mặt lạnh, đi làm cái gì?”

“Kiều Kiều, em phải biết chuyện gì cần được ưu tiên, nếu Lăng gia không còn, em có cố gắng thế nào cũng vô dụng, Lăng gia còn, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội.”

Lăng Kiều lại ngồi xuống, “Em biết rồi.”

Cái tên đàn ông chó má Phong Vân Đình này đúng là ý chí sắt đá, nhìn thì có vẻ thâm tình, kết quả thì sao.



Biệt thự Phong gia.

Nam Chi nhìn thấy Phong Vân Đình trở về, sắc mặt của hắn rất khó coi, thậm chí có chút chật vật, cô yên lặng cúi đầu ăn cơm, tăng nhanh tốc độ ăn cơm.

Phong Vân Đình nhìn đứa trẻ một chút, kéo ghế ra ngồi đối diện với cô, người hầu cầm bát đũa đặt xuống trước mặt Phong Vân Đình, sau đó lập tức tránh đi, bộ dạng của Phong Vân Đình thật là khủng bố.

Phong Vân Đình tức giận đến mức ăn không vào, căm hận ngút trời, chủ yếu là bị uy hiếp, khiến Phong Vân Đình vô cùng khó chịu.

Phong Vân Đình nào đã bị bắt nạt như vậy bao giờ.

Phong Vân Đình nhìn Nam Chi, tốc độ nhai của Nam Chi chậm lại, cô nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ, “Cha, con rất ngoan.”

Đừng hỏi tôi chuyện video, tôi cái gì cũng không biết.

Tôi chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Phong Vân Đình đột nhiên mở miệng, vừa mở miệng đã là một đạo thiên lôi: “Tao muốn kết hôn với Lăng Kiều.”

Nói xong, còn quan sát sắc mặt Nam Chi.

Nam Chi sửng sốt một chút, sau đó bình tĩnh ồ một tiếng, chuyện ông kết hôn liên quan gì tới tôi.

Lại không phải là tôi kết hôn.

Trong lòng không hề dao động, thậm chí còn cảm thấy đồ ăn ngon hơn.

Phong Vân Đình không nhịn được nói: “Không phải mày không thích cô ấy sao?”

Nam Chi trước tiên là nuốt đồ ăn xuống, sau đó mới chậm rì rì nói: “Không liên quan tới con nha, sau này con sẽ sống cùng mẹ, không ở cùng hai người.”

Phong Vân Đình:……

Đứa nhỏ này……

Phong Vân Đình đột nhiên có chút bất lực, nhìn đồ ăn cảm thấy hơi buồn nôn, toàn thân lạnh buốt thậm chí còn run rẩy.

Hoàn toàn tức giận.

Phong Vân Đình chưa từng bị mất máu như vậy.

Mấu chốt nhất là, bị người ta uy hiếp, bị người ta nhắm vào, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

Nam Chi nhìn thấy Phong Vân Đình đổ mồ hôi đầm đìa, hỏi: “Cha, cha làm sao vậy, bị bệnh sao?”

Phong Vân Đình nhắm mắt, đè nén sự tức giận và chán ghét trong lòng, nhưng lại không thể không chịu đựng, sao hắn có thể không khó chịu.

Phong Vân Đình lạnh lùng nói: “Không sao.”

Nam Chi: “Ồ, không sao là tốt, cha đừng xảy ra chuyện gì nha.” Tiền cấp dưỡng của cô cũng không lấy được.



Phải tìm cách lấy tiền cấp dưỡng.

Hừ, đối mặt với gương mặt xanh mét như vậy, ảnh hưởng tới khẩu vị, Nam Chi nhanh chóng xới cơm, ôm gấu bông đi lên lầu, để lại Phong Vân Đình một mình ngồi trên bàn ăn.

Hắn cũng không động đũa, chỉ ngồi ở đó, khí áp quanh thân rất thấp, đến mức không ai dám tới gần.

Nam Chi quay đầu lại nhìn, tức giận như vậy, mẹ cô còn phải đối mặt với những chuyện như vậy nhiều hơn.

Phong Vân Đình trằn trọc suốt đêm không ngủ được, sáng sớm hôm sau, Lăng Hàng gọi điện thúc giục Phong Vân Đình đưa ra quyết định.

Kỳ thật rót vốn vào công ty Lăng gia không phải là không được, nhưng rất oan uổng nha, rất oan ức, thật sự oan ức.

Phong Vân Đình không trực tiếp trả lời Lăng Hàng, mà nhờ trợ lý đi tìm người điều tra, rốt cuộc là ai làm chuyện này.

Thời điểm ăn sáng, Nam Chi nói với Phong Vân Đình, “Cha, con muốn về thăm mẹ, cha đưa con trở về đi.”

Phong Vân Đình ừ một tiếng, hắn bây giờ cũng không thể để ý tới đứa trẻ, đưa đứa trẻ về bên kia cũng được.

Nam Chi còn nói thêm: “Cha, cha đưa tiền cấp dưỡng cho con đi.”

Phong Vân Đình hít sâu một hơi, ai cũng tới đòi tiền hắn, tuy rằng tiền cấp dưỡng rất ít, nhưng bây giờ là đánh vào thời điểm Phong Vân Đình không vui.

Phong Vân Đình không để ý tới đứa trẻ, đưa đứa trẻ lên xe, vừa mới lên đường, đã nghe thấy ‘bành’ một tiếng, sau đó cả chiếc xe bắt đầu quay tròn, khung cảnh trước mặt cũng bắt đầu quay cuồng.

“Bành……”

“Rầm……”

Xe tông vào lan can, biến dạng, kính vỡ thành từng mảnh…

Đến ngã tư, một chiếc ô tô tông thẳng vào đầu xe của Phong Vân Đình.

“Bí bo, bí bo……”

Tiếng xe cứu thương chói tai vang vọng khắp đường phố, đội cứu hộ đang bận rộn giải cứu những người trong xe.

Khổng Chân sợ hãi chạy tới bệnh viện, cô hỏi y tá: “Đứa trẻ đâu, đứa trẻ thế nào rồi, tôi là mẹ của con bé.”

Y tá nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của cô, lập tức nói: “Đừng lo lắng, chúng tôi đang cứu con bé.”

Khổng Chân phải bám vào tường, mới có thể chống cỡ cơ thể mềm nhũn đang run rẩy của mình.

Khổng Chân đột nhiên nhận được một cuộc gọi, đứa trẻ xảy ra tai nạn xe cộ, cùng Phong Vân Đình xảy ra tai nạn xe cộ, Phong Vân Đình thế nào, Khổng Chân cũng không mấy quan tâm, cô quan tâm tới đứa trẻ hơn.

Lúc trước đứa trẻ vừa bị người ta bắt cóc, bây giờ lại xảy ra tai nạn xe cộ.

Có phải người đàn ông Phong Vân Đình này khắc đứa trẻ hay không, sau này không thể để đứa trẻ ở cùng hắn được.

Khổng Chân ở bên ngoài chờ, một lát sau, đứa trẻ đi ra, trên trán dán băng gạc, nhìn qua cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là biểu cảm có chút chột dạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.