Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Ta muốn đối xử tốt với hắn cũng được, đối xử không tốt cũng không sao.

Tất cả đều theo ý muốn của ta.

Nam Chi cảm thấy mình trở nên rất kỳ quái, cảm thấy Long Khuyết cũng chẳng là gì, cho dù là Yêu Vương, Yêu Vương thì thế nào?

Nhìn Yêu Hậu chẳng hề để ý, trong lòng Tuyên Thanh vô cùng phức tạp, nghĩ đến trước kia Long Khuyết luôn phớt lờ, khinh thường Yêu Hậu, bắt đầu từ khi nào, Yêu Hậu đã từ trên cao nhìn xuống Long Khuyết, là thương hại, không thèm để ý.

Long Khuyết gặp phải khế ước máu, tương lai sẽ là một mảnh ảm đạm, một mảnh hỗn loạn gà bay chó sủa, nhưng con đường của Yêu Hậu lại luôn bằng phẳng.

Chỉ cần không dính líu đến Yêu Vương.

Chỉ cần nàng không thông suốt, vĩnh viễn không tim không phổi như vậy, cả đời sẽ luôn vui vẻ.

Cho dù có thông suốt, có lẽ cũng sẽ không đi thích Long Khuyết, không có ai lại đi thích một người yếu hơn mình, đặc biệt là một nơi coi thực lực là tất cả như Yêu tộc.

Một hàng ba người chuẩn bị xuất phát, Mai Ngọc sống chết muốn đi theo bên cạnh Nam Chi.

Nam Chi cự tuyệt, kêu Mai Ngọc trở về tộc nhìn mọi người trong tộc tu luyện.

Mai Ngọc không còn cách nào, chỉ có thể trở về tìm Mẫu Nhụy.

Nàng lắp bắp nói với Nam Chi: “Quân hậu, nếu ngươi quay về, nhất định phải về tộc tìm ta nha.”

Nam Chi tùy ý gật đầu, tràn ngập có lệ: “Được, được, ta nhớ rồi.”

Mai Ngọc:……

Ngươi đúng là đứa trẻ không có trái tim.

Mai Ngọc chính là không muốn rời xa Yêu Hậu, theo lý thuyết, Mai Ngọc càng thích Tuyên Thanh hơn, nhưng từ khi bắt đầu tu luyện, lực chú ý của Mai Ngọc đã dồn tới Yêu Hậu cùng với việc tu luyện của mình nhiều hơn.

Căng thẳng một thời gian, cũng không có bao nhiêu thời gian nghĩ tới Tuyên Thanh.

Tuyên Thanh chủ động nói với Mai Ngọc: “Mai Ngọc cô nương, ngươi yên tâm, trở về Yêu giới, ta sẽ sai người tới báo tin cho cô nương.”

Mai Ngọc mỉm cười, tự nhiên hào phóng nói: “Đa tạ tổng quản.”

Tuyên Thanh nói: “Không cần khách khí như vậy, gọi ta là Tuyên Thanh là được rồi.”

Mai Ngọc gật đầu, gọi một tiếng Tuyên Thanh, sau đó lại bắt đầu nói chuyện với Nam Chi, làm cho Nam Chi một ít điểm tâm đi đường, đói bụng nhớ phải ăn cái gì đó, trời mưa nhớ phải trú mưa, đi ra ngoài, không được tùy tiện cứu người, đặc biệt là nữ tử.

Nam tử cũng không được cứu, sợ Nam Chi cũng bị lập khế ước.



Nhân gian thật sự quá nguy hiểm, so với Yêu giới còn nguy hiểm hơn.

Thời điểm Mai Ngọc nhắc tới khế ước, sắc mặt Nam Chi trở nên vô cùng nghiêm túc, nói với Mai Ngọc: “Ta biết rồi, nhất định không để bản thân đổ máu, không tùy tiện cứu người, nhìn thấy đánh nhau sẽ trốn thật xa, không để máu bắn lên người.”

Long Khuyết:……

Tuyên Thanh:……

Nói nàng là một đứa trẻ, nhưng nàng lại rất cẩn thận.

Mai Ngọc vô cùng vui mừng, lưu luyến không rời tiễn Nam Chi đi, nhìn Nam Chi đi vào kết giới.

Ba người xuất hiện ở nhân gian, không được bao lâu, liền bắt gặp một bắt yêu sư đang đuổi giết một cái yêu quái, ba người đều nhất trí lui về phía sau thật nhiều bước, không ai tiến lên giúp đỡ.

“Cứu mạng, cứu mạng!” Yêu quái nhìn thấy ba người, chạy về phía bọn họ.

Nam Chi hành động nhanh nhất, thân hình linh hoạt trốn ra đằng sau Long Khuyết.

Long Khuyết:……

Ngươi sợ bị lập khế ước, chẳng lẽ ta không sợ sao?

Không đúng, ta đã bị lập khế ước, chẳng lẽ còn có thể bị lập nữa sao?

Nếu cái khế ước này có thể bị nhiều người lập, Long Khuyết cũng không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình sẽ biến thành cái dạng gì.

Dứt khoát chết đi thôi.

Tuyên Thanh lạnh mặt, trực tiếp đá văng cái yêu quái đang chạy tới, yêu quái không chịu nổi một đòn công kích của cường giả nơi Yêu giới, đập vào thân cây, rơi xuống mặt đất, liều mạng nôn ra máu.

Bắt yêu sư kia nhìn thấy hai nam tử tuấn lãng phong trần, sắc mặt có chút do dự, ôm quyền nói lời cảm tạ với hai người, sau đó nói: “Yêu quái này đã làm quá nhiều việc ác, ăn tim người, thật sự đáng giận, đa tạ hai vị anh hùng.”

Bắt yêu sư thu lấy cái yêu quái kia, hỏi: “Các vị muốn đi đâu?”

Ba người là tới tìm người, tất nhiên là không biết phải đi đâu.

Tuyên Thanh hơi nheo mắt, đột nhiên nghĩ ra một cách, nói với bắt yêu sư trẻ tuổi: “Chúng ta ra ngoài rèn luyện, không biết nên đi đâu, chúng ta có thể đi theo ngươi không?”

Long Khuyết và Nam Chi nghi hoặc nhìn Tuyên Thanh, lại cũng không lên tiếng nghi ngờ Tuyên Thanh.

Bắt yêu sư trẻ tuổi kia mở to mắt, “Các ngươi cũng là bắt yêu sư sao?”

Nhìn không giống nha!

Trên người bọn họ mặc y phục làm từ vải gấm, vải dệt phản chiếu ra ánh sáng tinh tế, vừa nhìn đã thấy khí chất phú quý.



Tuyên Thanh lắc đầu, “Chúng ta không phải bắt yêu sư, là người đọc sách, người nhà chúng ta bảo chúng ta ra ngoài một chút.”

“Đây là tiểu muội trong nhà, rất nghịch ngợm, nhất quyết đòi đi theo.”

Nam Chi lộ ra nụ cười xấu hổ nhưng vẫn không mất đi lễ phép.

Bắt yêu sư tin, vui mừng vì có hai thư sinh đi theo mình.

Dưới lời nói khách sáo của Tuyên Thanh, bắt yêu sư trẻ tuổi đã để lộ ra toàn bộ gia thế của mình.

Tuyên Thanh mỉm cười, ôn nhu như ngọc, có loại cảm giác quân tử như ngọc, thoạt nhìn rất có khí chất của người đọc sách.

Sau vài ngày ở chung, Tuyên Thanh bắt đầu nói bóng nói gió, hỏi bắt yêu sư: “Sau khi bắt được những yêu quái đó, bắt yêu sư các ngươi sẽ xử lý như thế nào?”

Bắt yêu sư hoàn toàn không chút giấu giếm, “Làm nhiều việc ác trực tiếp giết chết, nếu không làm nhiều việc ác, sẽ để yêu quái lấy công chuộc tội, làm việc tốt bù đắp lại tội lỗi của mình.”

Tuyên Thanh ồ một tiếng, bộ dạng tiếp thu, thực khiến người ta muốn kể tiếp, làm cho người nói có cảm giác rất thành tựu.

Tuyên Thanh lại hỏi: “Nhưng bản chất của yêu quái rất tàn nhẫn, làm sao bọn chúng có thể nghe lời mà đền bù tội lỗi được?”

Bắt yêu sư nói: “Có cách, có khế ước dành cho yêu quái, nếu không nghe lời, sẽ chết.”

Tuyên Thanh tỏ vẻ kinh ngạc, “Ta đã đọc rất nhiều sách, lại không biết có cách lợi hại như vậy, khế ước, đây là loại khế ước gì?”

Nghe thấy Tuyên Thanh nhắc tới khế ước, sắc mặt Long Khuyết thay đổi, ngay cả Nam Chi cũng dựng lỗ tai lên lắng nghe.

Wow, Tuyên Thanh đúng là một người thông minh, phải học hỏi, phải học hỏi.

Có lẽ ở Yêu giới không có cách giải trừ khế ước, nhưng phía người phàm bên này có.

Bắt yêu sư nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của quý công tử, bắt yêu sư có chút ngượng ngùng lại đắc ý, “Chính là để người lập khế ước với Yêu tộc, cái khế ước này sẽ làm yêu quái nghe lời, không nghe lời sẽ chết.”

Tuyên Thanh lắng nghe, lại suy tư, “Khế ước như vậy, chỉ một bên phải chết thôi sao, bắt yêu sư có gặp nguy hiểm gì không?”

Tuyên Thanh tỏ vẻ sầu lo, giống như là rất lo lắng cho an nguy của bắt yêu sư.

Bắt yêu sư lại cười lắc đầu, “Không đâu, bắt yêu sư lập khế ước với yêu quái, sẽ làm yêu quái nghe lời, nhưng yêu quái lại không thể làm tổn thương bắt yêu sư.”

Tuyên Thanh gật đầu, như hiểu ra, “Hóa ra là như thế, bắt yêu sư thật là lợi hại, có thể làm bạn với yêu quái lại không bị tổn hại gì.”

“Nếu yêu quái trả xong tội nghiệt của mình rồi, như vậy có thể giải trừ khế ước không?” Tuyên Thanh bình tĩnh hỏi.

Hô hấp của Long Khuyết ngừng lại, đè nén tâm trạng kích động thấp thỏm của mình.

Bắt yêu sư cũng không biết tâm trạng của ba người ở đây, nói thẳng: “Đương nhiên có thể, có rất nhiều tiền bối bắt yêu sư, trước lúc chết đã giải trừ khế ước với yêu quái.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.