Edit: Kim
Tuyên Thanh đi trả thù cho cây trà tinh, một gia tộc lớn ở kinh thành lập tức đổ máu, kẻ đầu sỏ cũng bị cây trà tinh giết chết.
Nhưng bản thân cây trà tinh cũng bị quốc sư ở kinh thành đánh thành tro bụi.
Tuyên Thanh trở về, giải thích với Diêu Xu một chút, Diêu Xu nghe thấy cây trà tinh đã tiêu tan thì có chút buồn bã, hỏi Tuyên Thanh: “Ngươi có thể cứu nàng không?”
Tuyên Thanh liếc nhìn Diêu Xu, nhàn nhạt nói: “Đã hoàn thành nguyện vọng, nàng đã báo được thù, cho dù có không bị đánh đến hồn phi phách tán, thì cũng sẽ chậm rãi tiêu tan, chấp niệm của nàng đã biến mất, không sống lâu được.”
Diêu Xu có chút quẫn bách nói: “Ta, ta không trách ngươi không cứu người.”
Tuyên Thanh: “Được rồi, đi thôi, quân thượng, ngươi che chở cho nàng một chút.” Nếu nàng chết trong kết giới, Long Khuyết cũng sẽ chết theo.
Diêu Xu nhìn Bạch Sương đơn độc, nghĩ tới việc mình tới nhà Long Khuyết rồi, cũng không có lấy một người thân thuộc.
Yên Phi là yêu hậu, là phu thê với Long Khuyết.
Mai Ngọc là thị nữ của Yên Phi.
Trong lòng Diêu Xu vừa thấp thỏm lại bất lực, thậm chí có chút hối hận vì đã đi theo Long Khuyết, Diêu Xu nhìn Long Khuyết, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Nàng đã không còn người thân, bây giờ cũng là thích trượng phu của người khác.
Diêu Xu lấy hết can đảm nói: “Có thể đưa Bạch Sương đi cùng hay không?”
Tuy rằng Bạch Sương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3514871/chuong-442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.