Edit: Kim
Nam Chi đang định uống trà, bị lời nói của Mai Ngọc làm cho không uống được.
Long Khuyết hơi híp mắt, nhìn chén trà bốc khói nghi ngút, còn lưu lại một chút yêu khí.
Nhưng nhìn thấy Diêu Xu uống trà, hắn cũng không nhắc nhở, hấp thụ lá trà có linh khí, uống vào cũng có lợi cho cơ thể.
Diêu Xu uống trà, cho dù nàng có không tinh thông trà nghệ, cũng có thể cảm nhận được đây là loại trà hảo hạng.
Ba cái yêu quái đều không chạm vào nước trà, Diêu Xu uống hết chén này tới chén khác, lúc này mới cảm thấy thời tiết nóng bức tiêu tan đi không ít, nhận thấy bản thân đã uống hết sạch, sắc mặt nàng đỏ bừng, “Thật xin lỗi, ta uống quá nhiều.”
Nam Chi: “Không sao, chúng ta không khát, ngươi cứ uống đi.”
“Chủ tử, bọn họ đã nhận trà.” Quản gia đứng trước cỗ xe ngựa xa hoa, khom người nói.
“Được.” Bên trong truyền ra một giọng nam trẻ tuổi, chỉ là giọng nói khàn khàn, “Uống là tốt, uống xong hẳn là sẽ đi theo bọn họ.”
“Nhanh tới kinh thành tìm quốc sư, ta nhất định phải khiến nữ nhân kia hồn phi phách tán.” Giọng nói hung ác, lại ẩn chứa sợ hãi.
“Đúng vậy.”
Tốc độ của đoàn xe ngựa kia rõ ràng đã tăng tốc, nhanh chóng mất hút.
Đêm tối, bầu trời như một miếng vải đen kịt có treo mấy ngôi sao mờ ảo, khiến màn đêm càng thêm nồng đậm, giống như một cục mực không thể hòa tan.
Thậm chí còn không có lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3513394/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.