Nam Chi đang định uống trà, bị lời nói của Mai Ngọc làm cho không uống được.
Long Khuyết hơi híp mắt, nhìn chén trà bốc khói nghi ngút, còn lưu lại một chút yêu khí.
Nhưng nhìn thấy Diêu Xu uống trà, hắn cũng không nhắc nhở, hấp thụ lá trà có linh khí, uống vào cũng có lợi cho cơ thể.
Diêu Xu uống trà, cho dù nàng có không tinh thông trà nghệ, cũng có thể cảm nhận được đây là loại trà hảo hạng.
Ba cái yêu quái đều không chạm vào nước trà, Diêu Xu uống hết chén này tới chén khác, lúc này mới cảm thấy thời tiết nóng bức tiêu tan đi không ít, nhận thấy bản thân đã uống hết sạch, sắc mặt nàng đỏ bừng, “Thật xin lỗi, ta uống quá nhiều.”
Nam Chi: “Không sao, chúng ta không khát, ngươi cứ uống đi.”
“Chủ tử, bọn họ đã nhận trà.” Quản gia đứng trước cỗ xe ngựa xa hoa, khom người nói.
“Được.” Bên trong truyền ra một giọng nam trẻ tuổi, chỉ là giọng nói khàn khàn, “Uống là tốt, uống xong hẳn là sẽ đi theo bọn họ.”
“Nhanh tới kinh thành tìm quốc sư, ta nhất định phải khiến nữ nhân kia hồn phi phách tán.” Giọng nói hung ác, lại ẩn chứa sợ hãi.
“Đúng vậy.”
Tốc độ của đoàn xe ngựa kia rõ ràng đã tăng tốc, nhanh chóng mất hút.
Đêm tối, bầu trời như một miếng vải đen kịt có treo mấy ngôi sao mờ ảo, khiến màn đêm càng thêm nồng đậm, giống như một cục mực không thể hòa tan.
Thậm chí còn không có lấy một ngọn gió, làm mùa hạ càng thêm oi bức, khiến người ta không thể thở nổi, như thể có thứ gì đó sắp nổ tung dưới áp lực cực hạn.
Mai Ngọc nói nhỏ với Nam Chi: “Yên Phi, ta cảm nhận thấy yêu khí, nhất định có yêu quái tới.”
Nam Chi xoay người, ồm ồm nói: “Dù sao thì cũng có Long Khuyết, mặc kệ.”
Mai Ngọc:……
“Ách, ách……”
Trong lều, Diêu Xu bị một vật thể đen như mực bóp chặt cổ, đôi tay Diêu Xu giữ lấy cổ mình, trên cổ có vết máu do móng tay nàng cào qua.
Hai chân bất lực cứng đờ, khuôn mặt vì ngạt khí mà đỏ bừng, ngũ quan phồng lên.
“Cứu mạng, Long Khuyết.” Diêu Xu gian nan mà kêu lên một cái tên.
Long Khuyết bị triệu hoán không thể khống chế được thân thể mà xuất hiện ở lều của Diêu Xu, nhìn thấy Diêu Xu đang bị một yêu quái cấp thấp tra tấn.
Nhận ra sự tồn tại của Long Khuyết, toàn thân yêu quái kia run lên, buông lỏng Diêu Xu ra.
“Khụ khụ khụ……”
Có được tự do Diêu Xu bắt đầu hô hấp theo bản năng, quá dồn dập, sặc đến mức chảy cả nước mắt.
Diêu Xu mơ mơ màng màng bị người ta bóp cổ, không biết đã xảy ra chuyện gì, bây giờ nhìn thấy vật thể đen tuyền, tức khắc sợ tới mức nhảy dựng lên, trốn ra phía sau Long Khuyết.
“Đây, đây là thứ gì?” Diêu Xu sợ tới mức đổ mồ hôi đầm đìa, toàn thân run rẩy.
Là quỷ sao?
Nhìn thấy Diêu Xu bị dọa thành như vậy, Long Khuyết càng thêm bất mãn, quả nhiên là một người phàm yếu đuối, chỉ là một tiểu yêu tinh sắp tiêu tan cũng sợ như vậy.
Long Khuyết không kiên nhẫn nói: “Linh hồn yêu tinh.”
“Cái gì?” Diêu Xu trợn to mắt nhìn Long Khuyết, đôi mắt linh động của thiếu nữ đầy vẻ không thể tin được.
Yêu tinh, linh hồn?
Đây chẳng phải là nhân đôi bạo kích sao?
Yêu quái, quỷ hồn?
Có yêu có quỷ, thế giới quan sụp đổ rồi.
“Ca ca, bắt được chưa?” Nam Chi ở bên ngoài lều hỏi, “Diêu Xu tỷ tỷ, ta đi vào nha?”
Nam Chi vén màn lên đi vào trong lều, nhìn thấy Long Khuyết đang khom lưng cười thành tiếng, lại nhìn thấy một làn khói xám xịt.
Nam Chi thở ra một hơi, vắt hết óc hình dung: “Cái yêu quái này trông thật độc đáo.”
Diêu Xu:……
Cảm thấy thật cạn lời, thậm chí còn cảm thấy tức giận.
Các ngươi giống như đã nhìn quen, sao các ngươi lại có thể bình tĩnh như vậy.
Diêu Xu giống như một con gà bệnh run lên bần bật, còn không bằng một đứa trẻ.
Long Khuyết lạnh lùng nói với yêu linh: “Còn không mau hiện nguyên hình.”
Làn khói vặn vẹo, biến thành một linh hồn gần như trong suốt, chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi tan.
Là một nữ tử mặt mày thanh tú.
“Ta, ta chỉ muốn báo thù, hắn giết tướng công ta, chiếm đoạt ta, hủy bản thể của ta.” Cây trà tinh nói.
Nam Chi nói: “Ngươi tìm nhầm người rồi, không phải nàng.”
Dọc đường Diêu Xu gặp đủ loại chuyện kỳ quái, nàng vốn là người phàm, tất nhiên sẽ không thể đối phó với yêu quái, đều là Long Khuyết làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Nam Chi như suy tư cái gì đó, chẳng lẽ Long Khuyết thích cảm giác cứu người.
Dưới ánh mắt tàn khốc lạnh như băng của Long Khuyết, nước mắt trà tinh rơi xuống, “Ta tìm nhầm người, ta muốn báo thù.”
Cây trà tinh có thể cảm nhận được người nam nhân này, thậm chí là đứa nhỏ này, đều có thể giết chết nàng, nàng không cam lòng, nàng muốn báo thù.
Yêu quái ít nhiều có thể cảm ứng được với bản thể của mình, giống như cây trà tinh, cũng có thể cảm nhận được bản thể của mình, đó thuộc về yêu lực.
Nam Chi cũng có thể cảm nhận được phấn hoa, không cần huấn luyện, mà là sinh ra đã có sẵn.
Cây trà tinh quỳ xuống, đau khổ kể lại những chuyện mà mình đã gặp phải, nói nàng là một cây trà có linh trí, có một ngày bị một người nông dân di dời tới sân nhà mình, trong nhà người nông dân này có một cậu con trai.
Đứa nhỏ này rất thông minh, có năng khiếu đọc sách, cây trà tinh từ nhỏ đã nhìn đứa trẻ này lớn lên, nhìn hắn từ một đứa trẻ trở thành một thư sinh áo xanh.
Có một ngày, cây trà tinh hóa hình, trở thành phu thê với thư sinh kia, đáng tiếc không biết tại sao lại xuất hiện một đạo sĩ, đạo sĩ này vạch trần thân phận của cây trà tinh.
Hai vợ chồng bọn họ cầu xin, bọn họ chỉ muốn sống cuộc sống bình thường, sẽ không làm xằng làm bậy, cầu xin đạo sĩ không đánh giết bọn họ.
Đạo sĩ chỉ thở dài một tiếng, đi rồi, nhưng thân phận của cây trà tinh đã bị một công tử thế gia ở địa phương biết được, hắn cường đoạt dân nữ, đánh chết trượng phu của cây trà tinh.
Cây trà tinh tất nhiên là liều chết chống cự, phải báo thù cho trượng phu, nhưng lại bị tên công tử kia mời hòa thượng tới đánh chết, bản thể bị hủy.
Bởi vì có mối thù và chấp niệm rất lớn, cây trà tinh luôn quấn lấy tên công tử, khiến tên công tử cuống quít đi tới kinh thành, ở kinh thành có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ.
Cây trà tinh chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm, cái nóng thiêu đốt ban ngày của Thiêu Cương khiến hồn phách của nàng khó chịu.
Nhưng mà lăn lộn như vậy, cây trà tinh cũng sắp tiêu tan.
Bây giờ, cây trà tinh vô cùng tuyệt vọng, nàng không báo được thù.
“Ô……” Diêu Xu nhỏ giọng khóc nức nở, câu chuyện này thật sự quá cảm động, khiến người ta hận không thể giết chết người xấu kia.
Phu thê người ta đang tốt đẹp, tại sao lại phải chia rẽ.
Toàn bộ quá trình Long Khuyết đều cau mày, biểu cảm có chút giống ông già, tàu điện ngầm, di động, nói: “Ngươi là yêu, sao có thể kết hợp với người phàm?”
“Người phàm yếu ớt, tuổi thọ có hạn.”
Nam Chi liếc nhìn Long Khuyết, không phải ngươi cũng tìm một người phàm làm thê tử sao, có khác gì đâu.
Cây trà tinh càng khóc lóc thảm thiết hơn, “Tình bất tri sở khởi, nhất vãng tình thâm*.”
(*Tình bất tri sở khởi, nhất vãng tình thâm: nguyên văn là câu “Tình bất tri sở khởi, nhất vãng tình thâm. Hận bất tri sở chung, nhất tiếu nhi mẫn". trong Tiếu ngạo giang hồ. Tạm dịch: Tình không biết bắt đầu tự bao giờ, mới thoáng chốc đã đậm sâu. Hận không biết sẽ về nơi chốn nào, vừa cười đã tan biến.)
Long Khuyết: xì, ghét bỏ!
Diêu Xu thấy Long Khuyết như vậy, có chút phẫn uất nói: “Người phàm thì làm sao, yêu quái thì làm sao, chỉ cần trong lòng có tình, sao lại không thể ở bên nhau, có vài người còn tồi tệ hơn yêu quái.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]