Nam Chi đồng tình với Diêu Xu, lại liếc mắt nhìn Long Khuyết, “Đúng vậy, cũng có một số yêu quái hư muốn chết.”
Long Khuyết trừng mắt với Nam Chi một cái, trào phúng nói với Diêu Xu: “Theo lời ngươi nói thì yêu quái rất có tình nghĩa, nhưng mà nàng ta vừa định giết ngươi đấy.”
Cây trà tinh lập tức thỉnh tội, “Thực xin lỗi tiểu thư, là nô gia sai, nô gia ngửi thấy mùi trà trên người của tiểu thư, bị thù hận che mờ mắt, cầu xin tiểu thư tha cho ta, chờ ta báo thù xong, tùy mọi người xử lý.”
Diêu Xu cảm thấy tê dại, chỉ có thể cầu cứu nhìn Long Khuyết, trong ánh mắt tràn đầy tin tưởng cùng ỷ lại, “Long, Long Khuyết, ta nên làm thế nào?”
Long Khuyết bị ánh mắt của nàng làm lay động, ngay sau đó bực bội nói: “Ngươi muốn làm thế nào thì cứ làm thế ấy.”
Diêu Xu càng mờ mịt, “Ta không biết, nếu nàng muốn báo thù, hay nhân tiện chúng ta đưa nàng tới kinh thành được không?”
“Người cho chúng ta uống trà rõ ràng không có ý tốt, để cái tỷ tỷ này tìm hắn báo thù, cũng coi như là báo thù thay ta.”
“Cảm ơn tiểu thư, cảm ơn tiểu thư.” Cây trà tinh quỳ xuống dập đầu với Diêu Xu.
Long Khuyết lười quản, chỉ cần Diêu Xu không chết là được, hắn ném một khối ngọc bội xuống, “Bảo nàng ta bám vào bên trong, miễn cho bị ánh mặt trời thiêu chết.”
Diêu Xu cuống quít nhận lấy ngọc bội, mỉm cười nói với Long Khuyết: “Ta biết ngươi là người tốt, tuy rằng ngoài miệng luôn cứng rắn, nhưng trong lòng rất mềm mại.”
Long Khuyết cười lạnh: “Ta không phải người tốt.”
Diêu Xu kiên định nói: “Ngươi đúng là người tốt, rõ ràng ngươi không cần phải quan tâm đến ta, nhưng ngươi vẫn giữ lời hứa của mình.”
Nam Chi nói: “Ca ca có lý do bất đắc dĩ.” Ngươi chết, hắn cũng chết.
Diêu Xu lại nói: “Nhưng hắn thật sự bảo vệ ta.”
Nam Chi gật đầu, “Ngươi nói đúng.”
Nam Chi trở về lều ngủ tiếp, Mai Ngọc hỏi:” Yên Phi, bên kia xảy ra chuyện gì vậy?”
“Một cây trà tinh đã chết, muốn tìm kẻ thù báo thù.” Nam Chi kể cho Mai Ngọc nghe chuyện của cây trà tinh một lần.
Toàn bộ quá trình Mai Ngọc đều nhíu mày, “Tại sao nàng lại tìm người phàm.”
Nam Chi nói: “Bởi vì yêu.”
Mai Ngọc: “Người phàm yếu như vậy.”
Nam Chi:……
Cây trà tinh cũng coi như là tộc Hoa yêu, tại sao nàng lại tìm người phàm?
Rõ ràng là có người hại nàng.
Mai Ngọc nói: “Người phàm rất sợ yêu quái, người phàm yếu đuối, lại nhát gan, nếu có người có sức mạnh giơ tay là có thể giết chết bọn họ, bọn họ sẽ rất sợ hãi.”
Nam Chi có chút nghi hoặc, “Nhưng trà yêu và tướng công của nàng rất yêu nhau nha.”
Mai Ngọc không thèm để ý nói: “Ai biết được.”
Bởi vì chuyện đêm qua, Diêu Xu càng thêm thân thiết với Long Khuyết, nàng ý thức được, Long Khuyết thật sự sẽ bảo vệ nàng.
Nàng ân cần mang đồ ăn sáng tới cho Long Khuyết, rót nước, muốn báo ơn cứu mạng.
Long Khuyết ghét bỏ nhìn bánh ngô, “Ta không ăn.”
Diêu Xu lo lắng nói: “Sao lại có thể không ăn cái gì được, sẽ chết đói.”
Long Khuyết: “Mang đi đi.”
Nam Chi gặm bánh bột ngô cứng ngắc, lộ ra vẻ mặt khó xử, thật khó ăn, muốn ăn chân giò.
Cô nhìn Diêu Xu đi theo phía sau Long Khuyết, giơ bánh bột ngô lên, nhất quyết bắt Long Khuyết ăn.
Sắc mặt Mai Ngọc rất khó coi, “Yên Phi, ngươi có cảm thấy bọn họ…….. Rất thân thiết không?”
Long Khuyết là Yêu Vương, nhưng bây giờ lại mặc kệ cho Diêu Xu mạo phạm, nếu đổi lại là một yêu quái khác, đã sớm bị Yêu Vương đánh chết.
Nhưng tại sao một người phàm lại có thể khiến Yêu Vương nhẫn nhịn như vậy.
Yêu Vương còn không có kiên nhẫn với Yêu Hậu, động một chút là muốn giết Yêu Hậu.
Dựa vào cái gì nha!
Cái nữ tử này chỉ là một người phàm mà thôi!
Mai Ngọc nói thầm với Nam Chi: “Yên Phi, có muốn giết nàng ta không?”
Nam Chi khó hiểu nhìn nàng, “Ngươi giết nàng làm gì, không cần phải lo, ta muốn ăn chân giò.”
Mai Ngọc đã lo lắng muốn chết, cái nha đầu này chỉ nghĩ tới ăn, trong đầu ngươi chỉ có ăn ăn ăn thôi sao?
Mai Ngọc nôn nóng nói: “Lỡ như quân thượng cũng nghĩ giống cây trà tinh, cùng người phàm……”
Nam Chi kinh ngạc nhìn Mai Ngọc, làm sao mà ngươi biết được.
Nam Chi nói: “Long Khuyết sẽ không để ngươi giết nàng, đến lúc đó hắn sẽ giết ngươi, ta cũng không thể cứu được ngươi.”
Mai Ngọc chấn động, “Tại sao, tại sao quân thượng lại phải che chở cho cái người phàm kia?”
Nam Chi vò đầu, không biết nên giải thích thế nào với Mai Ngọc, “Bọn họ là một thể.”
Mai Ngọc:???
Gì nha??
Một thể cái gì?
Yêu Vương cùng một người phàm hợp thành một thể.
Không thể hiểu được.
Bây giờ Mai Ngọc rất nôn nóng, có cảm giác nguy cơ mạnh mẽ, vốn dĩ Yêu Vương đã không thích Yên Phi, bây giờ lại xuất hiện một nữ tử người phàm.
Mai Ngọc không ngừng liếc nhìn sang bên kia, nói với Nam Chi: “Yên Phi, ngươi không sợ quân thượng bị cướp đi sao?”
Nam Chi: “Không sợ nha.”
Mai Ngọc: “Nhưng nếu quân thượng muốn cho một nữ nhân khác làm Yêu Hậu thì sao, ngươi phải làm sao bây giờ đây.”
Nam Chi lắc đầu, “Không thể nào, ta sẽ đánh nhau với hắn, hắn đánh không lại ta, phải nghe ta.”
Mai Ngọc:……
Trong đầu ngươi ngoài ăn ra thì chính là đánh nhau, ngươi có thể nghĩ tới những thứ khác được không.
Mai Ngọc: “Nhưng sự sủng ái của quân thượng đã bị người khác cướp đi.”
Nam Chi càng mê mang, “Ta cần sự sủng ái của hắn làm gì, ta muốn thứ gì, ta có thể đi đòi Long Khuyết, hắn không cho ta sẽ đánh hắn.”
Đến lúc đó lại hạ phấn hoa hắn.
Mai Ngọc:……
Haiz, chính là nói không thông.
Mai Ngọc nói: “Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới việc ân ái với quân thượng sao?”
Nam Chi nghe hiểu, “Ta không thích hắn, hắn không biết lễ phép, ngày nào cũng muốn giết ta, ngày nào cũng nói ta không xứng, ta cảm thấy hắn rất phiền nha!”
Mai Ngọc: Cứu ta, cứu ta!!!
Mai Ngọc bất lực hỏi: “Vậy tại sao ngươi lại muốn gả cho quân thượng, ngươi cũng không yêu hắn.”
Nam Chi thành thật nói: “Cung Yêu Vương khá tốt.”
Mai Ngọc:……
Ngươi đối với hắn giống như muốn ăn một ngụm dấm mà làm vằn thắn sao?
Không thể đả thông chủ tử, cô căn bản không biết tính nghiêm trọng của sự việc.
Nàng cảm thấy cần phải khiến cho nữ nhân kia biết khó mà lui.
Làm rõ thân phận của quân thượng và Yên Phi.
“Cứu mạng, cứu mạng……”
Đột nhiên, một nữ tử quần áo xộc xệch từ trong rừng cây chạy ra, quần áo đã bị kéo xuống vai, lộ ra da thịt trắng nõn tinh tế, mơ hồ có thể nhìn thấy một góc yếm đỏ.
Tiếng kêu của nữ tử thu hút sự chú ý của rất nhiều người, có rất nhiều nam nhân nhìn thấy một màn này, đôi mắt dán chặt, căn bản không thể rời mắt.
Nữ tử nhìn thấy có người, khuôn mặt tỏ vẻ vui mừng, chạy về phía bọn họ, giống như là đã được cứu.
Có không ít nam nhân đi về phía nữ tử.
“Cứu ta, có người muốn làm nhục ta, cứu ta!” Nữ tử thở hồng hộc, sắc mặt ửng đỏ, tóc tai hỗn loạn, lại tạo nên một vẻ phong tình.
“Ai, là ai đáng chết như vậy?”
“Tiểu thư, nàng đừng sợ, chúng ta có rất nhiều người, không cần phải sợ.”
“Tiểu thư, mau tới lều trại rửa mặt chải đầu một chút đi.”
Nam Chi ngơ ngác nhìn nữ tử đột nhiên xuất hiện, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương khó có thể hình dung, nháy mắt đã hít thở không thông.
Nam Chi cảm thấy chiếc mũi của mình đã bị cái mùi hôi thối này làm cho hỏng rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]