Tuyên Thanh nghe Long Khuyết nói xong, lộ ra vẻ mặt trầm ngâm, giọng nói như ma quỷ thì thào: “Nói như vậy, phấn hoa rơi vào trong cơ thể ngươi vẫn có chỗ có lợi, có thể giúp ngươi cường hóa gân cốt.”
Long Khuyết khiếp sợ nhìn bạn mình, đồng tử run rẩy, giống như không quen biết hắn, “Ngươi có biết tiểu hoa yêu kia thô bạo cỡ nào không, đau đớn tới mức nào không?”
Bị đâm thành một cái sàng, không ngừng chảy máu đến chết.
Long Khuyết không nhịn được mà cãi lại: “Tuyên Thanh ngươi không thể vì thấy ta còn sống mà cảm thấy đây là cách hay được, nếu không ngươi có thể nếm thử một chút.”
Tuyên Thanh ho khan một tiếng nói: “Kỳ thật, cái Yêu Hậu này cũng không tới nỗi yếu kém như tưởng tượng, ngươi chung sống hòa thuận với nàng, cho dù không có được mấy phần tình nghĩa, nhưng cũng không tới nỗi gương cung bạt kiếm.”
“Các ngươi trời sinh là đồng minh, trong mắt vạn người, các ngươi là một thể, mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không.”
Thật phiền phức!
Vẻ mặt Long Khuyết bực bội, “Ta ra ngoài đi dạo trước.”
Tuyên Thanh là lo lắng cho sự an toàn của Long Khuyết, bây giờ Long Khuyết đã mạnh hơn một chút, để hắn đi ra ngoài một chút cũng được.
Hắn nói: “Ta biết rồi, nếu ngươi xảy ra chuyện gì có thể gọi ta, gặp phải nguy hiểm cũng đừng cứng rắn tự chống trả.”
Tuyên Thanh tận tâm dặn dò Long Khuyết như một người mẹ.
Nam Chi đi vào, nghe thấy lời Tuyên Thanh nói, lập tức hỏi: “Các ngươi muốn đi đâu vậy?”
Nam Chi rất hào hứng, mong đợi nhìn hai người.
Long Khuyết hít sâu một hơi, vẫn không nhịn được mà quát: “Liên quan tới ngươi cái rắm, hơn nữa, ngươi đi vào mà không đợi triệu kiến, không có quy củ.”
Nam Chi giải thích một câu: “Ta đang ở nơi này nha, cung điện của ta vẫn chưa bố trí Tụ Linh Trận xong.”
Sau đó lại nhìn chằm chằm vào Tuyên Thanh, “Tổng quản, các ngươi muốn đi đâu, ta có thể đi cùng không, ta cũng muốn ra ngoài một chút.”
“Chuyện này…….” Tuyên Thanh do dự.
Tròng mắt Nam Chi xoay chuyển, “Từ bây giờ ta sẽ đi theo các ngươi một bước không rời, các ngươi đừng hòng bỏ ta lại.”
Đứa trẻ khóc lóc om sòm, không nói đạo lý.
Ta không nghe, ta phải đi.
Gân xanh trên trán Long Khuyết nảy lên, quai hàm cắn chặt, cố gắng nhẫn nại, nhưng nhiều nhất là cảm giác bất lực.
Kiếp trước làm ra chuyện thiếu đạo đức, kiếp này mới gặp phải cái tiểu tổ tông này.
Tuyên Thanh không muốn xử lý, dù sao cũng không phải hắn ra ngoài, để Long Khuyết tự mình dàn xếp, nếu có thể khiến Long Khuyết từ bỏ suy nghĩ ra khỏi cung Yêu Vương, càng không còn gì tốt hơn.
Nam Chi giống như vịt con lắc lư đi theo phía sau Long Khuyết, Long Khuyết nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi đi theo ta làm gì?”
Nam Chi nghiêng đầu, bắt chước khẩu khí của Long Khuyết, “Ngài cảm thấy tại sao ta lại đi theo ngài?”
Loại câu hỏi mang theo ác ý này, Nam Chi đã học được.
Quả nhiên, Long Khuyết tức giận đến mức ngực phập phồng, “Nếu còn đi theo ta, ta sẽ giết chết ngươi.”
Nam Chi thở dài: “Đừng chỉ nói lời cay nghiệt, lời như vậy, ngày nào ta cũng nghe rồi.”
Tay Long Khuyết biến thành móng rồng, sắc bén lạnh băng, phía sau lưng Nam Chi mơ hồ có thể nhìn thấy nhụy hoa.
Long Khuyết: “…… Ta, ta con mẹ nó kiếp trước thiếu nợ ngươi.”
Nam Chi nghiêm túc gật đầu, “Đúng rồi.”
Kiếp trước đúng là ngươi nợ ta.
Long Khuyết: “Được rồi, ngươi muốn đi theo ta, vậy cũng phải xem ngươi có thể đuổi kịp hay không.”
Nói xong hắn lập tức biến thành một con rồng khổng lồ, nháy mắt đã bay vào trong tầng mây, kèm theo đó là tiếng rồng gầm.
Mai Ngọc kinh hãi: “Yên Phi, ngươi không được ném ta xuống.”
Nam Chi cuốn lấy Mai Ngọc, bị Long Khuyết mang lên tầng mây, thân hình giống như một con diều hình người, bị gió thổi mạnh đến mức khuôn mặt trở nên dữ tợn.
Mai Ngọc bị mang lên không trung, nàng nhìn xuống dưới, tức khắc sợ đến mức hét lên chói tai, đôi tay nắm chặt lấy bộ rễ mỏng manh trong suốt, bộ rễ nhìn rất yếu ớt, như thể sắp đứt ra.
Long Khuyết bay càng lúc càng nhanh, chỉ khổ hai cái diều, bị rót một bụng đầy gió, còn không thể mở mắt ra được.
Long Khuyết giống như đã có mục đích rõ ràng, không hề có nửa điểm do dự mà bay về một hướng.
Nam Chi không quen thuộc với Yêu giới, cũng không biết Long Khuyết muốn đi đâu.
Rất nhanh, Long Khuyết dừng lại trước một khe hở, nhìn từ xa, khe hở này không tính là lớn, chỉ như sợi tóc, nhưng tới gần, thì khe hở rất lớn.
Khe hở có những gợn nước lăn tăn chảy qua.
Mai Ngọc phi phi phun ra mùi hôi trong miệng, nói ra cũng thật ghê tởm, thời điểm bay, một lượng lớn phân chim đập vào mặt nàng, nàng cảm giác như trong miệng cũng bị bắn vào.
Nhìn thấy khe hở này, Mai Ngọc lập tức nói: “Thiên chi ngân, quân thượng, ngài muốn tới nhân gian sao?”
Các yêu quái xuyên qua thiên chi ngân là có thể tới nhân gian, đối với Nhân tộc mà nói, đây chính là một nơi vô cùng khủng bố.
Một khi mở ra, bên trong sẽ trào ra vô số yêu quái, giết chóc, gặm nhấm người phàm.
Nơi này vẫn luôn được những phàm nhân có tu vi gia cố, bằng không yêu quái sẽ xổng ra ngoài.
Nam Chi vươn tay chạm vào gợn nước, lập tức bị bắn trở về, ngón tay nóng bừng, cô nghi hoặc hỏi: “Sao ngài lại muốn tới nhân gian sớm như vậy?”
Long Khuyết không muốn nghe Nam Chi nói chuyện, chỉ cần là lời Nam Chi nói, hắn đều sẽ chống đối: “Liên quan tới ngươi cái rắm.”
Mai Ngọc giận mà không dám nói, sao, Yên Phi còn không thể nói một câu sao?
Yêu Vương này thật sự không được nha.
Đây là luôn cố ý nhằm vào Yên Phi.
Nam Chi chân thành nói với Long Khuyết: “Ngài có thể lễ phép một chút không?”
Yêu Vương: “Đối với ngươi, không cần phải lễ phép.”
Nam Chi cảm thấy Yêu Vương gây nên cho mình tổn thương tinh thần rất lớn, chính là không chịu nói chuyện đàng hoàng.
Đều nói khổng tước yêu Tuyên Phù dành hết tâm huyết dạy dỗ Yêu Vương, nhưng Nam Chi nhìn Yêu Vương, cũng không biết là nên cảm thấy Tuyên Phù dạy dỗ uổng công, hay là nên nói, giống như là không dạy dỗ cho tốt!
Nam Chi cảm thấy, Long Khuyết làm mất mặt Tuyên Phù.
Ấu trĩ buồn cười.
Một đứa trẻ như Nam Chi nhìn thấy tính khí trẻ con từ một người hơn mình rất nhiều tuổi.
Nam Chi cảm thán nói với hệ thống: “Ca ca, hắn thật là ấu trĩ nha.”
Hệ thống: “…… Đúng, hắn còn muốn làm gì thì làm, không khéo đưa đẩy, khi nói chuyện cũng không thu liễm gai nhọn.”
Thậm chí hệ thống còn bắt đầu dẫm đạp một phen, “Xem ngươi tuyệt thế nào, lại nhìn sang hắn, thật đúng là một người không có lễ phép.”
Nam Chi ngượng ngùng, “Thật ra ta cũng không tốt như vậy, ta cũng rất muốn mắng hắn.”
Hệ thống tự nhiên tiếp lời: “Có thể nhịn được đã là tốt hơn hắn nhiều rồi.”
Hệ thống giảng dạy, “Vạn vật trên đời đều tồn tại theo quy luật, nơi phát ra thống khổ không thể thay đổi, thứ duy nhất có thể thay đổi là tâm chúng ta, chúng ta đối mặt với thế giới bằng tâm thế nào.”
Nam Chi cái hiểu cái không, “Giống như Long Khuyết không lễ phép, ta không thể thay đổi được, ta cũng chỉ có thể không quan tâm tới lời hắn nói.”
Hệ thống: “Đương nhiên, nếu ngươi có đủ thực lực có thể thay đổi, cũng có thể thay đổi, ở thời điểm bất lực, tốt nhất là đối xử tốt với tâm mình, đừng để nó dày vò.”
Nam Chi ồ một tiếng, nhìn Long Khuyết, thời điểm có thể thay đổi, cô nhất định sẽ thay đổi.
Long Khuyết kiểm tra kết giới, tìm thấy một lỗ hổng rất nhỏ, Nam Chi lập tức đi theo, Mai Ngọc cũng vậy.
Nam Chi xuyên qua kết giới, cảm giác kết giới này dùng để áp chế Yêu tộc, toàn thân đau nhức, giống như bị vật gì nặng nề đè xuống, thậm chí cử động cũng khó khăn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]