Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Nhìn thấy Nam Chi trốn tránh không muốn nói, trong lòng Mai Ngọc càng thêm sốt ruột, có lẽ là trước kia nàng đã đem một số cảm xúc tiêu cực phát tiết lên Yên Phi.

Nhưng tới cung Yêu Vương rồi, nàng là một lòng hướng về Yên Phi, khi Yêu Vương và Yêu Hậu giao chiến, Mai Ngọc còn rất sốt ruột.

Nhưng thời gian trôi qua, nàng cũng biết mình có lo lắng cũng vô dụng.

Mai Ngọc rất lo lắng Yên Phi bị người ta lừa gạt, Mai Ngọc có chút tổn thương hỏi: “Yên Phi, chẳng lẽ ngươi không tin tưởng ta sao?”

Nam Chi gật đầu, “Tin tưởng nha, nhưng chuyện này không thể để cho người khác biết, cho nên không thể nói với ngươi.”

Mai Ngọc:……

Mai Ngọc chỉ có thể nói bóng nói gió, “Vậy chuyện kia có làm thương tổn đến ngươi không, Yên Phi, ngươi còn nhỏ, có một số chuyện không thích hợp làm, ví dụ như, chuyện người lớn mới có thể làm, yêu quái thành niên rồi mới có thể làm.”

Nam Chi chớp chớp mắt hỏi: “Ngươi muốn nói tới chuyện sinh bảo bảo sao, chúng ta không làm chuyện sinh bảo bảo.”

Mai Ngọc nhìn vào khuôn mặt ngây thơ, không có nửa điểm ngượng ngùng trong đó, nói ra vấn đề này rất thẳng thắn, bình tĩnh.

Mai Ngọc nói: “Không riêng gì chuyện sinh bảo bảo, mà còn có giao hòa thần thức.”

Nam Chi không hiểu giao hòa thần thức là gì, hỏi hệ thống ca ca, hệ thống chỉ nói là một người tu luyện hoàn toàn buông phòng thủ nơi thức hải của mình ra, không công kích đạo thần thức xâm nhập, dây dưa cùng một thần thức khác.

Nam Chi nghe hiểu, nhưng cũng chỉ hiểu là mở thức hải ra, cô an ủi Mai Ngọc nói: “Tỷ tỷ yên tâm đi, Long Khuyết hận không thể giết ta, sao có thể buông lỏng phòng thủ thức hải được, không thể nào.”

Cô cũng không dám làm!

Long Khuyết cũng không phải người tốt!

Mai Ngọc:……

Được an ủi, nhưng tại sao lại cảm thấy bi thương hơn vậy (⊙︿⊙).

Ngày nào Nam Chi cũng tới hỗ trợ rút phấn hoa ra, nhưng việc này rất phiền phức.

Nam Chi tất nhiên không hiểu cái gì là thương hoa tiếc ngọc, chỉ dựa theo phương pháp của mình mà làm, có đôi khi Long Khuyết thật sự không chịu nổi hừ hừ hai câu, lại nhận được ánh mắt khinh bỉ của Nam Chi.

Dù sao thì dao nhỏ cũng không đâm trên người Nam Chi, Nam Chi hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, thậm chí còn khinh bỉ người phải chịu thống khổ.

Long Khuyết không phun hơi thở rồng lên người cô, cũng là thông qua tra tấn thống khổ, tính tình nhẫn nại không ít.

Mỗi lần sau khi chấm dứt, bộ dạng của Nam Chi đều rất khốn đốn chật vật, sắc mặt cũng rất tệ.

Nam Chi cảm thấy mình là bác sĩ, hao phí sức lực điều trị cho Long Khuyết, hẳn là nên thu phí thăm khám đi.

Nam Chi nói ra yêu cầu của mình với Tuyên Thanh, Tuyên Thanh dừng một chút nói: “Quân hậu, Tụ Linh Trận là thù lao của ngươi.”

Tròng mắt ngấn nước của Nam Chi xoay chuyển, “Nhưng ta rất vất vả, cũng nên có phí dinh dưỡng đi.”



Tuyên Thanh gật đầu, “Ta sẽ đưa một ít đồ qua.”

Nam Chi ừ một tiếng, tỏ vẻ rất vừa lòng, Tuyên Thanh cũng không phải tên nam nhân keo kiệt, quỷ kế đa đoan lại nghèo như Long Khuyết.

Tuyên Thanh là dùng đồ của cung Yêu Vương, đồ của Yêu Vương, nhưng tặng đồ rồi, còn bị mắng một câu keo kiệt.

Không lâu sau, Tuyên Thanh đưa đồ tới, là một ít đan dược phụ trợ cho việc tu luyện, một ít linh quả.

Nam Chi cười tủm tỉm nhận lấy, thậm chí còn tiễn Tuyên Thanh đi ra ngoài cung điện.

Tuyên Thanh không nhịn được thở dài, rốt cuộc cũng là trẻ con, ai cho sữa người đó chính là mẹ.

Tuyên Thanh nhỏ giọng hỏi: “Khi nào thì có thể nhổ hết sạch sẽ phấn hoa trong người quân thượng?”

Nam Chi lắc đầu, “Ta cũng không biết, nhưng ta sẽ cố gắng.”

Đối với chuyện này Tuyên Thanh chỉ có thể bất lực, rốt cuộc thì hắn cũng không am hiểu cái này.

Cũng không biết đứa nhỏ Yêu Hậu này có nghiêm túc làm hay không.

Nam Chi đem một ít linh dược bổ trợ tu luyện đưa cho Mai Ngọc, Mai Ngọc nhận đan dược, có chút luống cuống tay chân, “Đều, đều cho ta?”

Nhân tộc cũng theo đuổi đạo tiên nhân, loại đồ như đan dược này chỉ nhân tộc mới có, là một cái yêu, Mai Ngọc vẫn là lần đầu tiên được nhìn thấy.

Nam Chi không mấy để ý nói: “Đều cho ngươi, ta không cần thứ đồ này, Mai Ngọc tỷ tỷ, ngươi quá yếu, ngươi cần phải tu luyện.”

“Ngươi quá yếu, về sau khi đi ra ngoài ta sẽ không đưa ngươi đi cùng.”

Mai Ngọc lập tức hỏi: “Quân Hậu muốn đi đâu?”

Nam Chi tự nhiên nói: “Yêu giới rộng lớn như vậy, có thể tới bất cứ đâu.”

Mai Ngọc: “Nhưng mà ngươi đã là Yêu Hậu.”

“Yêu Hậu không thể đi ra ngoài sao?” Nam Chi không đồng ý, tại sao Long Khuyết có thể chạy ra ngoài chơi, cô lại không thể.

Ai nha!

Nam Chi đột nhiên vỗ đùi như bà cụ non, hẳn là nên thêm một cái điều kiện là Yêu Hậu có thể tự do đi lại, cô có thể ra ngoài chơi.

Hối hận, không nghĩ tới nha!

Trong lòng Nam Chi đột nhiên nảy mầm một suy nghĩ, chờ Long Khuyết khỏe lại, ta lại đánh với hắn một trận, đến lúc đó lại đưa ra ý kiến.

Hệ thống:……

Chỉ sợ lời thề không giết ngươi sẽ không còn tác dụng.



Trẻ con là thiên thần, cũng có thể là ma quỷ!

Nam Chi rất thích linh quả, không để lại một cái nào cho Mai Ngọc, Mai Ngọc cũng không đi tranh giành đồ ăn với một đứa trẻ, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy đan dược của loài người.

Sau mỗi lần điều trị, Nam Chi đều ám chỉ mình muốn phí dinh dưỡng, ăn đồ tốt mới có tinh thần chữa bệnh cho Long Khuyết.

Tuyên Thanh không nói gì thêm, lần nào cũng đưa, đưa thật sự rất hào phóng, khiến trong lòng Nam Chi rất thấp thỏm, hỏi hệ thống ca ca: “Tuyên Thanh tức giận sao?”

Hệ thống: “Hắn tức giận hay không có quan trọng sao?”

Nam Chi suy nghĩ một lúc, “Hình như cũng không quan trọng lắm, ngày mai ta sẽ không yêu cầu, cách một ngày đòi một ngày.”

Quá trình chữa trị dài dòng như vậy, Nam Chi thu được không ít thứ tốt từ cung Yêu Vương, ngay cả Mai Ngọc từ kẻ hở ngón tay Nam Chi cũng có được đầy ắp đồ.

Thực lực của Mai Ngọc tăng lên một chút, nhưng sinh hoạt mỗi ngày đều bị cuốn vào trên trong, cuốn đến mức khiến Mai Ngọc cảm thấy đau đớn muốn chết.

Long Khuyết cũng hoàn toàn được chữa khỏi, Nam Chi luôn cố ý kéo dài, trong cơ thể Long Khuyết lúc này đã không còn một chút phấn hoa.

Nhưng Long Khuyết vẫn rất cảnh giác với Nam Chi, hắn cảnh cáo nói: “Nếu như ngươi nghĩ đến việc hạ độc, ta sẽ giết chết ngươi.”

Loại đồ này tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng rất tra tấn người.

Đừng thấy Long Khuyết không sao, trên thực tế bên trong cơ thể đầy những lỗ thủng, đều là do đám rễ cây nhỏ xíu đâm vào.

Trên thực tế, điều này cũng có lợi, thay Long Khuyết rèn luyện cơ thịt, gân cốt sau khi được chữa lành càng thêm cứng cỏi.

Nhưng Long Khuyết sẽ không thừa nhận lợi ích này là do Yêu Hậu mang đến.

Ngày nào cũng có vô số mũi kim đâm nát thân thể, lại rải thêm chút muối là có thể hạ chảo hoàn thành món ăn ngon miệng.

Hơn nữa Long Khuyết cũng có thể ý thức được, cái tiểu hoa yêu này đang tra tấn hắn.

Ừm, là tra tấn và lăng nhục, cũng không thể vì một chút lợi ích mà bỏ qua được.

Hơn nữa, vì ai mà hắn phải chịu sự tra tấn này.

Đã thề không thể giết, lời thề của Yêu Vương vẫn có chút trọng lượng, nhưng nhìn thấy cái tiểu hoa yêu tâm địa độc ác này, tâm trạng của Long Khuyết vẫn không thể tốt được.

Còn phải ngày nào cũng phải nhìn thấy nàng ta diễu võ dương oai trước mí mắt mình.

Vừa nghĩ đến đã thấy tức giận.

Long Khuyết không muốn tiếp tục ngây người trong cung Yêu Vương, hắn nói với Tuyên Thanh: “Ta muốn đi ra ngoài ngao du một chút.

Tuyên Thanh nhíu mày, “Nhưng thân thể ngươi vừa mới tốt lên, tĩnh dưỡng một thời gian rồi nói sau.”

Long Khuyết lắc đầu, “Không cần, ngược lại……”

Hắn có chút khó mở miệng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.