Edit: Kim
“Trên người ngài không đau sao, còn có sức mắng người, các người lớn đều thích nói tới tu tâm dưỡng tính, tướng công, ngài hẳn là nên tu dưỡng tính tình một chút.” Nam Chi rất nhẫn nại nói với Long Khuyết.
Râu rồng của Long Khuyết bị hơi thở gấp gáp thổi tung bay, hắn nghiến răng nghiến lợi, giọng nói ẩn nhẫn khát máu: “Tuyên Thanh, mau đưa nàng ta cút đi, bằng không ta sẽ không khống chế được mà giết nàng ta.”
Nam Chi lui về phía sau hai bước, lại òa lên khóc, “Tướng công, ngài lại hung dữ với ta, ta rất sợ hãi.”
Tuyên Thanh đỡ trán, kiếp trước giết người phóng hỏa, kiếp này mới gặp phải tiểu tổ tông này.
“Đủ rồi, ồn ào cái gì, đều câm miệng đi.” Tuyên Thanh rống to một tiếng, chấn động đến mức tro bụi rào rào rơi xuống.
“Nấc………” Nam Chi nấc lên một cái, đột nhiên bị dọa sợ, cô sợ đến mức không thở nổi.
Long Khuyết hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, không nói gì.
Tuyên Thanh nói với Nam Chi: “Quân hậu, nếu quân thượng xảy ra chuyện gì, ngươi là quân hậu, các ngươi là cùng một thể.”
Nam Chi nghi hoặc hỏi: “Nếu Yêu Vương này chết đi, sẽ có Yêu Vương khác nha.”
Long Khuyết:……
Hít sâu, ta không tức giận, không hề tức giận.
Tuyên Thanh không ngờ đứa trẻ lại nói chuyện thẳng thắn như vậy, cũng nói: “Ngươi và Yêu Vương không có con nối dõi, nhất định phải đợi các ngươi sinh con, mới có người thừa kế.”
Nam Chi ồ một tiếng, “Nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3511724/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.