Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

“Được rồi.” Nam Chi miễn cưỡng đồng ý, “Tổng quản, ta vì ngươi mà tới điện Yêu Vương, ngươi phải bảo vệ ta.”

Tuyên Thanh:……

“Được, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi.” Tuyên Thanh có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể đồng ý với cô, Long Khuyết còn đang chờ.

Mai Ngọc càng thêm nghi hoặc, đây là đã xảy ra chuyện gì?

Ngoài ra, Tuyên Thanh đang đứng về phía bọn họ sao?

Nghĩ kỹ thì không thể nào đâu.

Mai Ngọc lo lắng sốt ruột đi theo đến điện Yêu Vương, cảm nhận được linh khí nồng đậm, cho dù trong lòng có điểm sầu lo, cũng không nhịn được mà nở nụ cười.

Chờ đến khi cung điện của các nàng bố trí Tụ Linh Trận xong, cũng sẽ có linh khí nồng đậm như vậy, thật tốt quá.

Tuyên Thanh nói với chủ tớ hai người: “Ta đưa các ngươi tới chỗ ở.”

Nam Chi nhìn căn phòng, “Được, ta rất vừa lòng.”

Tuyên Thanh nhìn Nam Chi nói: “Quân hậu, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi, đến đại điện đi.”

Nam Chi gật đầu, “Được.” Cô lại quay đầu nói với Mai Ngọc: “Tỷ tỷ, ngươi quét dọn sạch sẽ một chút, chúng ta dọn tới nhà mới, ngươi đi mua chân giò về đi.”

Mai Ngọc:……

Mua chân giò mới là trọng điểm đi.

Mai Ngọc biết có một số lời không thể nghe, nên cũng ngoan ngoãn gật đầu.

Tuyên Thanh dẫn đường ở đằng trước, đi thẳng tới đại điện, lại vào trong một đạo mật thất, trong mật thất còn có mật đạo, tầng tầng lớp lớp, vòng tới vòng lui, khiến Nam Chi cảm thấy có chút choáng váng.

Cô không nhịn được nói: “Các ngươi sẽ không dẫn ta tới nơi này, giết ta đi.”

Thân hình Tuyên Thanh dừng lại một chút, bất đắc dĩ nói: “Quân hậu, tính khí quân thượng không tốt, chỉ là lời nói trong lúc tức giận mà thôi, ngươi không cần để trong lòng, đừng lúc nào cũng nói đến cái chết.”

Nam Chi gật đầu: “Được, ta nghe lời ngươi.”

Xì, ta mới không tin đâu, muốn giết chính là muốn giết, chán ghét chính là chán ghét.

Nói chuyện hoàn toàn không có chút băn khoăn, hoàn toàn không thèm để ý xem người ta có đau lòng hay không, chính là không thèm để ý, thậm chí còn cố tình nói ra mấy lời khiến người ta đau lòng.

Có lẽ có mấy người nóng nảy, lời nói còn nhanh hơn cái đầu, nhưng có một số người nhất định phải thêm câu ‘ta là người thẳng tính’, bản thân hắn cũng biết mình nói chuyện không dễ nghe, nhưng hắn vẫn nói.

“Ầm vang……”



Nam Chi mơ hồ nghe có thứ gì đó va chạm vào vách tường, phát ra âm thanh nặng nề, hình như là có thứ gì đó đang gào thét.

Tro bụi trên vách tường rào rào rơi xuống, Nam Chi nghi hoặc hỏi: “Chúng ta đang đi đâu?’

“Tới rồi.” Tuyên Thanh dừng bước, nói với Nam Chi, Nam Chi thấy được một tòa cung điện dưới lòng đất, mà trong tòa cung điện này có một con kim long đang quằn quại.

Con kim long này giống như đang bị thứ gì đó tra tấn, thống khổ mà cuộn tròn, giống như một con giun đất quằn quại qua lại.

Nam Chi vô cùng kinh ngạc, “Hắn làm sao vậy?”

“Tướng công, tướng công, ngài làm sao vậy, tướng công, có phải ngài sắp chết không, tướng công, ngài đừng chết nha, hu hu hu……”

Nam Chi bắt đầu khóc tang, không thể ngừng khóc.

Tuyên Thanh xoa xoa mày, ta thật sự bị cái tiểu tổ tông này tra tấn không nhẹ.

Long Khuyết nghe thấy Nam Chi khóc tang, theo bản năng há miệng phun lửa rồng về phía cô, phun chết cái nha đầu chết tiệt này đi.

Tuyên Thanh lập tức nói: “Quân thượng, là quân hậu tới thăm ngươi.”

Long Khuyết:……

Đương nhiên ta biết là nàng ta, thâm thanh gào khóc của nàng ta, có cách xa tám trăm dặm cũng có thể nghe thấy.

Cơn đau trong cơ thể khiến hắn mất tinh thần, đầu rồng gục xuống sàn nhà, thở hổn hển, thổi tung tro bụi trên mặt đất.

Nam Chi có chút thất vọng nói: “Hóa ra tướng công không chết nha.”

Đầu rồng của Long Khuyết lập tức ngẩng lên, một đôi mắt rồng nhìn chằm chằm vào Nam Chi, tràn đầy sát ý và thú tính tàn khốc vô tình.

Tuyên Thanh nói với Nam Chi: “Trong lần các ngươi đánh nhau, phấn hoa của ngươi rơi vào trong cơ thể quân thượng, bây giờ những phấn hoa đó đã cắm vào trong thịt, đó là một loại tra tấn đối với cơ thể quân thượng.”

Vảy rồng của Long Khuyết đao thương bất nhập, là vũ khí cường hãn trời sinh, nhưng bên trong vảy cũng là máu thịt, cũng yếu ớt, có gân cốt, nơi lưu thông máu, cũng mỏng manh không kém.

Không mạnh hơn các chủng tộc khác bao nhiêu.

Long Khuyết không để đám phấn hoa này ở trong lòng, nhưng thời gian trôi qua, số phấn hoa này lại tạo nên cho Long Khuyết rất nhiều đau đớn.

Những hạt phấn hoa đó rất nhỏ, không thể nhìn thấy được, giống như âm thầm phát tán độc tính, khiến khắp nơi trên cơ thể hắn bắt đầu đau đớn, tê dại, như có vô số móc câu khuấy động trong da thịt.

Những đau đớn này rất nhỏ, nhưng tích tụ lại với nhau, không có lúc nào là không tra tấn người, cho dù là long tộc thì cũng có chút không thể chịu nổi.

Nam Chi nghe Tuyên Thanh giải thích xong, khuôn mặt nhỏ tỏ ra vô cùng kinh ngạc, vui vẻ mà dò hỏi: “Tướng công, ngài có cảm giác gì, có thể nói chuẩn xác cho ta biết được không?”

Phấn hoa của nhụy hoa lại có tác dụng như vậy, khiến Nam Chi rất kinh ngạc.

Nam Chi không ngờ Tuyên Thanh tìm cô lại về chuyện này, lúc trước còn tưởng là Long Khuyết tìm cô gây khó dễ, cô đơn giản lười tới gặp.



Ồ!

Chuyện này còn vui hơn cả việc Long Khuyết chết.

Chi Chi bảo bảo, sao ngươi có thể như vậy được, như vậy là không tốt, sao có thể nói cái gì mà chết chết, sinh mệnh là quý giá.

Nam Chi thầm cảnh cáo mình một phen, nhưng vẫn không nhịn được mà mong đợi nhìn Long Khuyết, đôi mắt sáng lấp lánh.

Long Khuyết:!!!

Ta không thể chịu nổi nữa, ta phải giết nàng ta.

Trước khi Long Khuyết kịp nổi cơn thịnh nộ, Tuyên Thanh đã nói với Nam Chi trước: “Quân hậu, ngươi nhìn xem có thể lấy số phấn hoa này ra không.”

Nam Chi nhỏ mà lanh, như bà cụ non thở dài nói: “Con lớn không nghe lời cha mẹ, những cái phấn hoa này đã tìm được đích đến của mình rồi, ta cũng không có cách nào nha.”

Khóe miệng Tuyên Thanh giật giật, cảm thấy mình đã đánh giá thấp cái tiểu hoa yêu này.

Vốn tưởng rằng tộc Hoa yêu tính tình ôn hòa, không ngờ lại có cái tính tình này.

Tính tình như vậy đối mặt với Long Khuyết lại vừa khéo.

Bọn họ vốn là phu thê, hà tất gì phải làm ra cảnh tượng khó coi tới mức này.

Thời điểm Long Khuyết nghe thấy Nam Chi nói không có cách nào, lập tức muốn một ngụm nuốt chửng cô, nhưng tưởng tượng đến bản thể của cô, nuốt vào còn cảm thấy ghê tởm, hoàn toàn không muốn nuốt.

Nuốt cũng không có kết cục tốt.

Phấn hoa như thế này thật ghê tởm.

Tộc Hoa yêu thật đáng ghét.

Tuyên Thanh nhìn Nam Chi nói: “Ngươi có thể giúp đúng không?”

Nam Chi bắt đầu cúi đầu hu hu hu giả khóc, “Ta cũng không có cách nào, thật sự, tướng công biến thành như vậy, trong lòng ta cũng rất sốt ruột, nhưng ta không có cách nào nha.”

Hình như cũng có cách, nhưng Nam Chi lại không nghĩ ra được.

Thân thể Long Khuyết vốn đã đau nhức, những hạt phấn hoa đó giống như phát ra độc tố ăn mòn máu thịt hắn, lại nghe thấy cô khóc hu hu, càng cảm thấy bực bội, đuôi rồng không ngừng đập xuống mặt đất, bạch bạch bạch, Long Khuyết rống giận: “Cút!”

Nam Chi trách cứ nhìn Long Khuyết: “Tướng công, ngài hung dữ với ta, ngài làm ta sợ, hu hu hu!!”

Long Khuyết:……

Ta đánh ngươi sao, ta đánh ngươi sao, ngươi không nghe thấy lời ta nói sao?

Nam Chi nghiêm túc bướng bỉnh mà nói với Long Khuyết: “Tướng công, tính cách này của ngài cũng quá tệ đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.