Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Nam Chi nghiêm túc nói với Mai Ngọc: “Mọi người đều thích những thứ tốt, đều không thích những thứ xấu, đây là điều bình thường.”

“Chẳng lẽ Tuyên Thanh không tốt sao, ngươi thích cũng phải miễn cưỡng như vậy?” Nam Chi nghi hoặc hỏi.

Mai Ngọc nghe tiểu quân hậu nói, nhất thời nước mắt lưng tròng, nàng cho rằng mình nói những lời này, đứa trẻ sẽ nói, nàng si tâm vọng tưởng.

Nhưng nàng lại nói như vậy.

Mai Ngọc cảm thấy rất ấm áp, áp lực trong lòng cũng giảm đi nhiều, nàng bởi vì thích Tuyên Thanh mà phải chịu áp lực rất lớn.

Mai Ngọc khịt mũi, hốc mắt nóng lên mà nhìn quân hậu, trên khuôn mặt đứa trẻ là vẻ thản nhiên.

Thản nhiên như vậy khiến Mai Ngọc cảm thấy hổ thẹn, nàng cảm thấy cả đời này cũng sẽ không bao giờ có thể đạt tới trình độ này.

Có lẽ vì còn là trẻ con, cho nên mới có thể nghĩ mọi chuyện một cách đơn giản, thậm chí có thể tự lấy mình là trung tâm, ta là thích đấy, về phần những người khác, cũng không thèm để ý.

Ta thích chỉ là chuyện của ta, có liên quan gì tới ngươi đâu!

Nhưng điều này đột nhiên khiến Mai Ngọc cảm thấy rất thoải mái, nàng không cần phải nghĩ xem ở trong lòng Tuyên Thanh, mình có hình tượng gì, có xấu xí hay không!

Một khi cảm thấy bản thân mình quá thấp kém, Mai Ngọc sẽ tự công kích chính mình, oán hận tại sao mình lại thấp kém như vậy, không thể được người khác yêu thích.

Bởi vì bản thân mình quá thấp kém, cho nên cái gì cũng không chiếm được.

Nam Chi hỏi: “Mai Ngọc tỷ tỷ, ngươi thật sự thích Tuyên Thanh sao?”

Mai Ngọc chần chờ, sau đó gật đầu, “Đúng vậy, tổng quản là người tốt nhất trong cái cung Yêu Vương này.”

Nam Chi nói: “Vậy ngươi phải nỗ lực tu luyện, sau này tìm hắn bày tỏ, nếu hắn cự tuyệt, ngươi có thể đánh hắn một trận cho hả giận, mà không phải một mình đau lòng.”

Mai Ngọc:……

Ta cảm thấy cái loại tâm tính này có chút bá đạo, đi thông báo bị cự tuyệt, thẹn quá hóa giận mà đánh người.

Mai Ngọc có chút dở khóc dở cười, nói với Nam Chi: “Chúng ta có thể mượn sức của Tuyên tổng quản hay không?”

Nam Chi nói thẳng: “Là ngươi thích Tuyên Thanh, chứ không phải Tuyên Thanh thích ngươi.”

Tuyệt sát!

Mai Ngọc cảm thấy tim mình như bị dao đâm.

“Khụ khụ……” Trung tâm đề tài đột nhiên xuất hiện, hắn đầu tiên là ho khan một tiếng, sau đó mới hành lễ với Nam Chi, giải thích ý đồ tới đây của mình: “Quân hậu thật sự muốn bày Tụ Linh Trận?”

Nam Chi nhìn chằm chằm vào Tuyên Thanh, gật đầu, “Đúng vậy.”

Mai Ngọc cúi đầu, cũng không biết tổng quản có nghe thấy mấy lời các nàng vừa nói hay không.

Nam Chi hỏi: “Có phải là chuẩn bị bày Tụ Linh Trận cho ta không?”



Tuyên Thanh nói: “Tụ Linh Trận cần một số món đồ, quân hậu chuẩn bị tốt mọi thứ, là có thể bố trí.”

Nam Chi nghe một tràng các món đồ, đầu váng mắt hoa, gì gì gì, là những thứ gì?

Nam Chi hỏi Mai Ngọc: “Chúng ta có mấy thứ này không?”

Mai Ngọc lắc đầu, “Không có.”

Nam Chi tự tin nói với Tuyên Thanh: “Chúng ta không có.”

Tuyên Thanh:……

Hắn có chút bị đứa nhỏ này chọc cho tức cười, không có thì không có, vỗ ngực làm cái gì, kiêu ngạo như vậy?!

Trên mặt Tuyên Thanh bày ra một nụ cười thích hợp, “Vậy khi nào quân hậu thu thập đủ đồ thì báo cho ta biết, ta tới bố trí Tụ Linh Trận cho ngươi.”

Nam Chi đột nhiên hỏi: “Mấy thứ này quân thượng có không?”

Tuyên Thanh liếc mắt đánh giá Nam Chi một cái, “Quân hậu muốn lấy ở chỗ quân thượng?”

Nam Chi đúng tình hợp lý gật đầu, “Phu thê là một thể, của ta chính là của hắn, của hắn chính là của ta.”

Long Khuyết ở trong điện Yêu Vương nghe thấy lời này, suýt chút nữa đã bóp nát viên ngọc, tức giận đến mức bật cười, cái gì mà của ngươi chính là của ta, của ta chính là của ngươi.

Cho hỏi một tiểu hoa yêu như ngươi, có thứ gì?

Vấn đề này rất khó trả lời, Tuyên Thanh chỉ nói: “Tư khố của quân thượng, ta không rõ lắm.”

Nam Chi ồ một tiếng, “Vậy là không có, thật là nghèo.”

Yêu Vương:……

Tuyên Thanh:……

Bản thân ngươi cũng không có, như thế nào lại không biết xấu hổ nói người khác nghèo?

Tuyên Thanh hàn huyên với Nam Chi hai câu thì cáo từ, Mai Ngọc nhìn theo bóng lưng Tuyên Thanh, nàng vô cùng cảm động nói với Nam Chi: “Tổng quản quả thực là một người ôn nhu, dùng cách như vậy để chúng ta từ bỏ chuyện về Tụ Linh Trận.”

Mai Ngọc rất mẫn cảm, chuyện về Tụ Linh Trận hơn phân nửa là không thể thành, nhưng Tuyên Thành lại dùng cách này để các nàng từ bỏ.

Không có trực tiếp cự tuyệt, nếu có mấy thứ này thì cũng có thể bày Tụ Linh Trận.

Nam Chi:???

Quả nhiên thích một người, nhìn chỗ nào cũng thấy tốt.

Nam Chi đối với Tụ Linh Trận cũng không có ý kiến gì, mấy thứ kia vừa nghe đã biết rất quý giá, vẫn là nên đi cọ thôi.

Đây gọi là chiếm hời.



Nam Chi nhìn điện Yêu Vương, sục sôi ý chí chiến đấu, sớm muộn gì cô cũng sẽ ở trong đó.

“Nàng ta lại tới rồi, đây là đang giỡn mặt ai vậy?” Long Khuyết mất kiên nhẫn nói, ngày nào cũng ở bên ngoài cọ linh khí, hành vi như vậy khiến người ta rất chán ghét.

Giống như những người trắng trợn cọ WiFi khiến người ta chán ghét.

Tuyên Thanh trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: “Cũng không cần phải khắt khe với nàng như vậy, chỉ là một cái Tụ Linh Trận mà thôi.”

“Có Tụ Linh Trận, nàng tự nhiên sẽ không tới làm phiền ngài nữa.”

Long Khuyết: “Ha hả, ta sẽ không cho nàng ta được như ý.”

Tuyên Thanh:……

Nàng chỉ mới là một đứa trẻ, ngài cũng không lớn hơn nàng bao nhiêu.

Đều là tính tình trẻ con.

Dưới sự chăm sóc của Tuyên Phù, Long Khuyết có tư cách tùy hứng, ngược lại, có đôi khi Tuyên Phù sẽ xem nhẹ cái đệ đệ này, càng chú ý tới Long Khuyết nhiều hơn.

Tuyên Thanh không lớn hơn Long Khuyết bao nhiêu, nhưng tâm tính hoàn toàn không giống.

Long Khuyết không muốn tiếp tục nói tới cái Yêu Hậu đen đủi kia nữa, hắn nói với Tuyên Thanh: “Cái cung Yêu Vương này phiền phức quá, ta muốn đi ra ngoài một chút.”

Tuyên Thanh không từ chối cũng không đồng ý, chỉ nói: “Ngài muốn tránh mặt Yêu Hậu sao?”

“Tránh nàng ta?” Giọng nói của Long Khuyết trở nên cao vút, “Đây là địa bàn của bổn vương, chỉ có nàng ta tránh bổn vương, nào có chuyện bổn vương phải tránh nàng ta, nàng ta cho rằng nàng ta là ai?”

Tuyên Thanh gật đầu, “Đúng là như thế, nhưng ngày nào nàng cũng tới bên ngoài điện như vậy, ngài lại phải rời khỏi điện Yêu Vương, không triệu kiến nàng, người ngoài sẽ cho rằng là ngài sợ nàng.”

“Nực cười, bổn vương mà phải sợ nàng ta sao.” Nhưng mà Long Khuyết cũng không phải kẻ ngốc, hắn hiểu ý vị này, nói với Tuyên Thanh: “Ngươi quanh co lòng vòng như vậy, là muốn ngăn cản ta rời khỏi cung Yêu Vương?”

Tuyên Thanh cũng không có phủ nhận, “Quân thượng mới làm Yêu Vương được mấy chục năm, chuyện quan trọng nhất bây giờ là ngồi vững ở cung Yêu Vương, nỗ lực tu luyện.”

“Tuổi ngài còn nhỏ, rất dễ gặp nguy hiểm.”

Long Khuyết sờ mũi, “Ngươi cũng không lớn hơn ta bao nhiêu, ông cụ non, khó trách tỷ tỷ ngươi lại nói ngươi là tiểu lão đầu.”

Trong mắt Tuyên Thanh ngưng kết những mảnh băng nhỏ, rất nhanh lại tan ra, “Chủ yếu là ta lo cho an nguy của ngài, quân thượng, có như thế nào thì ngài cũng phải ở trong cung Yêu Vương mấy trăm năm.”

Chuyện Tuyên Thanh không ngờ tới chính là, mấy trăm năm sau, Long Khuyết vừa đi ra, lại ràng buộc chính mình với một nữ tử người phàm.

Long Khuyết tức giận, truyền âm cho thị vệ bên ngoài, ngữ khí hung ác: “Bảo nàng ta cút đi.”

Thị vệ:……

Đau đầu quá!

Phu thê hai người mâu thuẫn, xui xẻo chính là bọn họ.

Thị vệ nói với Mai Ngọc: “Đưa nàng trở về đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.