Edit: Kim
Nam Chi nghiêm túc nói với Mai Ngọc: “Mọi người đều thích những thứ tốt, đều không thích những thứ xấu, đây là điều bình thường.”
“Chẳng lẽ Tuyên Thanh không tốt sao, ngươi thích cũng phải miễn cưỡng như vậy?” Nam Chi nghi hoặc hỏi.
Mai Ngọc nghe tiểu quân hậu nói, nhất thời nước mắt lưng tròng, nàng cho rằng mình nói những lời này, đứa trẻ sẽ nói, nàng si tâm vọng tưởng.
Nhưng nàng lại nói như vậy.
Mai Ngọc cảm thấy rất ấm áp, áp lực trong lòng cũng giảm đi nhiều, nàng bởi vì thích Tuyên Thanh mà phải chịu áp lực rất lớn.
Mai Ngọc khịt mũi, hốc mắt nóng lên mà nhìn quân hậu, trên khuôn mặt đứa trẻ là vẻ thản nhiên.
Thản nhiên như vậy khiến Mai Ngọc cảm thấy hổ thẹn, nàng cảm thấy cả đời này cũng sẽ không bao giờ có thể đạt tới trình độ này.
Có lẽ vì còn là trẻ con, cho nên mới có thể nghĩ mọi chuyện một cách đơn giản, thậm chí có thể tự lấy mình là trung tâm, ta là thích đấy, về phần những người khác, cũng không thèm để ý.
Ta thích chỉ là chuyện của ta, có liên quan gì tới ngươi đâu!
Nhưng điều này đột nhiên khiến Mai Ngọc cảm thấy rất thoải mái, nàng không cần phải nghĩ xem ở trong lòng Tuyên Thanh, mình có hình tượng gì, có xấu xí hay không!
Một khi cảm thấy bản thân mình quá thấp kém, Mai Ngọc sẽ tự công kích chính mình, oán hận tại sao mình lại thấp kém như vậy, không thể được người khác yêu thích.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3510126/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.