Mai Ngọc ngồi bên cạnh Nam Chi, vẻ mặt cảm động nói: “Quân hậu có thể biết được lòng trung thành của ta, ta có chết cũng không hối tiếc.”
Nam Chi còn nói thêm: “Nếu ta và quân thượng đánh nhau, ngươi giúp ai?”
Dưới mông Mai Ngọc như có lò xo, toàn thân nảy lên, nàng kinh hãi nhìn Nam Chi, lắp bắp, “Ngươi, tại sao ngươi lại phải đánh nhau với Yêu Vương, chọc giận Yêu Vương, tộc Hoa yêu sẽ gặp xui xẻo.”
Nàng càng nói càng hăng, cũng càng thêm lo âu, nàng buột miệng thốt ra, “Không được, ta phải đi nói với Nhụy trưởng lão.”
Nói xong, sắc mặt nàng thay đổi, thật cẩn thận quay đầu lại nhìn Nam Chi, Nam Chi đang nhìn chằm chằm vào Mai Ngọc, sắc mặt có chút quái dị.
Nam Chi thở dài, khiến Mai Ngọc càng thêm thấp thỏm, sức nặng của tiếng thở dài đè nặng lên trái tim Mai Ngọc.
Nam Chi nở nụ cười xán lạn với Mai Ngọc, mi mắt cong cong, đôi mắt tựa như thiên hà mang theo những vì sao, “Tỷ tỷ, đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Mai Ngọc ngạc nhiên nhìn Nam Chi, Mai Ngọc bị thái độ bất ngờ của đứa trẻ làm cho bối rối, sẽ không, sẽ không cười rồi giết nàng chứ?
Nam Chi lại vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, “Tỷ tỷ ngồi đi, đứng mệt.”
Mai Ngọc chỉ có thể nghi hoặc ngồi xuống, “Tỷ tỷ, ngươi vẫn luôn muốn ta trở thành Yêu Hậu được yêu thích, ngươi nói nhiều như vậy, những lời này cũng đã khắc sâu trong lòng.”
Bây giờ Nam Chi đã hiểu rõ, khi mình nhìn vào vực sâu, vực sâu cũng nhìn vào mình.
Mai Ngọc vẫn luôn dạy dỗ Yên Phi trở thành Yêu Hậu đủ tư cách, trở thành dáng vẻ mà Yêu Vương thích.
Như vậy ý niệm này cũng sẽ cắm rễ trong lòng Mai Ngọc.
Nam Chi ôn hòa nói: “Mai Ngọc tỷ tỷ, ngươi sợ cái gì, ta ở đằng trước, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, thì ta cũng là người xui xẻo đầu tiên.”
“Về phần tộc Hoa yêu, ta không phải đại diện cho toàn tộc Hoa yêu, ngươi cũng không đại diện được, chúng ta nào có bản lĩnh ấy.”
“Những tộc nhân khác của tộc Hoa yêu, cũng không biết mình đang được đại diện đâu.”
Mai Ngọc vẫn còn do dự, “Nhưng mà, nhưng mà……”
Nam Chi đột nhiên trở nên vô cảm, “Mai Ngọc tỷ tỷ, ngươi muốn phơi nắng sao?”
Mai Ngọc:……
Đây là cái tiểu ác ma gì.
Khóe miệng Mai Ngọc giật giật, “Ta biết rồi, về sau ta sẽ nghe lời quân hậu.”
Ta có thể làm sao bây giờ đây, bây giờ ta rất yếu ớt, không còn sự lựa chọn nào khác.
Nhụy trưởng lão cũng không thể trách nàng được.
Nam Chi nói ra mục tiêu của mình: “Ta muốn bố trí Tụ Linh Trận trong điện, tập hợp toàn bộ linh khí về đây.”
Mai Ngọc do dự: “Thật ra cung Yêu Vương cũng có rất nhiều linh khí.” Chỉ là không nhiều bằng điện Yêu Vương mà thôi.
So với cung điện của tộc Hoa yêu đã tốt hơn nhiều.
Nam Chi kiên định: “Không được, ta muốn nhiều như điện Yêu Vương.”
Ngay sau đó Nam Chi lại dùng ánh mắt trông mong nhìn Mai Ngọc, “Mai Ngọc tỷ tỷ, ngươi có cách nào không?”
Mai Ngọc lắc đầu: “Không có.”
“Haiz, được rồi, ε=(ο`*))) haiz.” Nam Chi thở dài, “Chúng ta lại tới bên ngoài cung điện kia đi cọ vậy.”
Một ngày nào đó, cô sẽ đuổi cái Yêu Vương kia ra khỏi cung điện, sống một mình trong đó.
“Hả?” Mai Ngọc nhìn thấy đứa trẻ dễ dàng từ bỏ như vậy, có chút chưa thể thích ứng, vậy là xong rồi sao.
Hai tay Nam Chi chống cằm, bộ dạng sầu lo, nói với Mai Ngọc: “Mai Ngọc tỷ tỷ, ta muốn ăn chân giò, ngươi tới tửu lầu mua cho ta đi.”
Nghe thấy phải tới phường thị, Mai Ngọc do dự, chuyện trước đó vẫn khiến nàng sợ hãi.
Nam Chi nói: “Đi tìm tổng quản đi, hắn nói sẽ bảo vệ ngươi.”
Nam Chi chân thành mà nói: “Mai Ngọc tỷ tỷ, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, hoặc chết đi, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi.”
Mai Ngọc:……
Ta cũng đã chết, ngươi có báo thù cho ta thì có ích gì, ta có thể sống lại sao?
Có đôi khi, Mai Ngọc cảm thấy đứa nhỏ này muốn nàng chết.
Mai Ngọc chỉ có thể đi tìm Tuyên Thanh, đối với chuyện đi gặp Tuyên Thanh, Mai Ngọc rất vui mừng.
Nhìn thấy hắn, Mai Ngọc cảm thấy trái tim mình đập liên hồi, đập rất nhanh, tràn ngập cảm giác vui mừng hồi hộp, là loại cảm giác rất khó hình dung.
Tuyên Thanh nghe xong yêu cầu của Mai Ngọc, thực dứt khoát phái hai thị vệ đi theo Mai Ngọc.
Hắn lấy ra một viên đá truyền âm đưa cho Mai Ngọc, dặn dò một câu: “Nếu có chuyện gì, cứ truyền âm cho ta.”
Mai Ngọc ngơ ngác nhìn Tuyên Thanh, trái tim nàng đập điên cuồng, nàng nhìn Tuyên Thanh, nàng cảm thấy, Tuyên Thanh là người tốt nhất thế giới.
Ôn hòa có lễ mà quan tâm người khác, sẽ không dùng ánh mắt xem thường nhìn nàng.
Mai Ngọc nhẫn nhịn cúi đầu, nhưng mà, Tuyên Thanh là người của tộc Khổng Tước, có thực lực, hơn nữa còn là người có quyền thế nhất bên cạnh Yêu Vương.
Nàng chỉ là một cái hoa yêu, một hoa yêu có thực lực nhỏ yếu mà thôi.
Tuyên Thanh tốt như vậy, giỏi như vậy, làm sao nàng xứng?
Bên cạnh Mai Ngọc có hai thị vệ, cũng không gặp phải nguy hiểm gì, có lẽ người khác nhìn thấy áo giáp trên người thị vệ, cũng biết là thị vệ của cung Yêu Vương, căn bản không dám chọc, trừ phi là chán sống rồi.
Mai Ngọc thuận lợi mua được đồ về tới cung điện, nàng nhìn Nam Chi ăn hết đồ ăn, ăn một cách rất ngon lành.
Nam Chi ăn xong, lại mang theo Mai Ngọc đi cọ linh khí, cô còn dặn dò Mai Ngọc: “Ngươi phải chăm chỉ tu luyện.”
“Đúng rồi, ngươi đã tìm được phương thức công kích chưa?” Nam Chi hỏi.
Mai Ngọc:……
Bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Mai Ngọc nói sang chuyện khác, “Quân hậu, ta cảm thấy chúng ta nên giao hảo với tổng quản, về sau ngài ấy cũng có thể nói tốt cho chúng ta trước mặt quân thượng.”
Nam Chi rất kinh ngạc, “Ta đang nói chuyện tu luyện với ngươi, ngươi lại nói lung tung cái gì vậy?”
“Tuyên Thanh và Yêu Vương là bạn tốt, người ta sẽ chỉ giúp đỡ Long Khuyết, tại sao lại phải giúp đỡ chúng ta?”
“Quân thượng có thể cho Tuyên Thanh rất nhiều thứ, chúng ta thì sao, là không thể, Mai Ngọc tỷ tỷ, ngươi đừng nghĩ tới mấy chuyện vớ vẩn này nữa.”
Mai Ngọc:……
Bị nói trắng ra như vậy có chút xấu hổ, nàng mím môi, có chút quật cường nói với Nam Chi: “Tuyên Thanh không phải người như vậy.”
Xì, Nam Chi ngơ ngác nhìn Mai Ngọc, đột nhiên như phát hiện ra cái gì đó, “Mai Ngọc tỷ tỷ, ngươi thích Tuyên Thanh sao?”
Nam Chi không biết tình yêu là gì, nhưng biết, người được thích là người tốt nhất.
Cho dù là một cái đầu heo, cũng là trắng trẻo mập mạp, khác với những con heo khác.
Đây là hệ thống ca ca nói.
Mai Ngọc kinh hãi, lập tức nhìn trái nhìn phải, sợ hãi như một kẻ ăn trộm, chột dạ không nói nên lời.
Nàng cố gắng giải thích: “Không phải, quân hậu, ngươi nghĩ nhiều rồi, ta không thích tổng quản.”
“Tổng quản là người tốt, ta căn bản không xứng, về sau ngươi đừng nói như vậy nữa, để người khác nghe thấy thì không tốt đâu.”
Sẽ nói nàng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
Mai Ngọc lẩm bẩm nói: “Ta căn bản không xứng thích ngài ấy.”
Nam Chi lại không hề để bụng mà nói: “Thích thì cứ thích đi, ngươi thích những thứ tốt đẹp thì có gì sai, chẳng lẽ lại thích thứ không tốt.”
“Nếu Tuyên Thanh thật sự tốt, ngươi thích cũng tốt nha, cái này có là gì đâu.”
Nam Chi cảm thấy mình thích rất nhiều thứ, thích một món đồ còn phải nói xem là xứng với không xứng.
Các ngươi đều là thợ khóa sao, gặp ai cũng nói xứng với không xứng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]