Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Mai Ngọc nhìn hoa lan u minh lắc lư trong chậu hoa, cái loại lắc lư này quả thực giống hoa hướng dương trong đại chiến Zombie.

Chỉ cần nhìn dáng vẻ lắc lư, có thể biết được tâm trạng của quân hậu rất tốt.

Bây giờ bị người ta xua đuổi, trong lòng nàng nhất định sẽ không vui.

Mai Ngọc ít nhiều vẫn phải suy nghĩ cho chủ tử, nàng nói với thị vệ: “Tại sao đột nhiên lại bảo chúng ta đi?”

Thị vệ chỉ có thể nói: “Quân thượng có chút tức giận.”

Có thể không tức giận sao, ngày nào cũng đứng chặn ở cửa, có thể không cảm thấy đen đủi sao?

Mai Ngọc ngẩn người, khó hiểu hỏi: “Tại sao đột nhiên lại tức giận?”

Thị vệ thở dài nói: “Ngày nào các ngươi cũng tới đây, khiến quân thượng tức giận.”

Mai Ngọc:……

Thật là keo kiệt.

Ngay cả người có tính cách nhát gan như Mai Ngọc, cũng không nhịn được mà cảm thán.

Yêu Hậu chỉ tới cọ chút linh khí, hắn còn nổi giận.

Mai Ngọc đột nhiên cảm thấy bất bình, cảm thấy Yên Phi không nên thành thân với Yêu Vương, Yêu Vương căn bản không phải là một người tướng công tốt.

Mai Ngọc ha hả cười lạnh, ôm chậu hoa đi rồi, vừa đi, nàng vừa nói với đóa hoa nhỏ: “Yên Phi, hay là chúng ta rời khỏi cung Yêu Vương đi, không cần phải chịu vũ nhục như vậy.”

Nam Chi là đóa hoa, không nói gì, trên đường gặp phải một số thị nữ, những thị nữ đó nhìn thấy Mai Ngọc, đều che miệng cười, ánh mắt liếc nhìn Mai Ngọc, lại thì thầm to nhỏ.

Bộ dạng kề tai thì thầm kia, tràn ngập ý vị vui vẻ xem náo nhiệt.

Mai Ngọc không nhịn được nữa, nàng nhanh chân vọt tới trước mặt mấy thị nữ, “Các ngươi cười cái gì?”

Thị nữ có chút kinh ngạc, đại khái là không ngờ Mai Ngọc sẽ tới hỏi các nàng, trước kia Mai Ngọc chỉ u ám mà rời đi.

Nhưng mà, bọn thị nữ cũng không sợ hãi, chỉ nói: “Tỷ muội chúng ta nói mấy lời riêng tư, nhớ tới một chút chuyện buồn cười.”

Mai Ngọc truy vấn nói: “Là chuyện gì, ta cũng muốn nghe, buồn cười lắm sao?”

Mấy thị nữ liếc nhìn nhau, lại liếc nhìn hoa lan u minh trong chậu hoa, các nàng nói: “Chúng ta nói bản thể của quân hậu rất xinh đẹp.”

“Chỉ là nhìn có chút yếu ớt.”

Đóa hoa nhỏ như vậy, duỗi tay là có thể véo đứt, khiến người ta nhìn mà cảm thấy ngứa ngáy.



Đóa hoa nhỏ như vậy mà ở nơi hoang dã, sẽ trực tiếp bị những yêu quái khác đạp hư.

Thật là yếu ớt nha!

Mai Ngọc vốn dĩ đã mẫn cảm, nói cái gì mà bản thể của Yên Phi đẹp, trên thực tế là chế nhạo Yên Phi yếu.

Mai Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng cho dù có yếu, cũng là quân hậu, là Yêu Hậu, sau này sẽ là người ở bên cạnh quân thượng.”

Sắc mặt của mấy cái thị nữ rất khó coi, có người nói: “Đương nhiên ta biết nàng là quân hậu, chúng ta chỉ lo lắng quân hậu quá yếu, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện gì, ngươi phải bảo vệ nàng cho tốt.”

“Nhưng mà, nhưng mà……..”

Mai Ngọc nghe những lời này, cảm thấy tức muốn chết rồi, muốn phản bác lại không thể phản bác được, há miệng không đủ dài.

Mai Ngọc hy vọng Yên Phi có thể tỉnh lại, rốt cuộc thì lời nói của đứa trẻ này rất khó nghe, có thể chọc giận những người này.

Mai Ngọc không thể nói được gì, chỉ có thể âm u bước đi, sau lưng còn nghe thấy tiếng cười không hề kiêng rè, trong lòng càng tức giận.

Cái nơi chết tiệt này thật khó chịu.

Quân thượng cũng thật là, nếu quân thượng có thể tỏ ra quan tâm tới quân hậu một chút, bọn họ cũng không tới mức bị nhiều người cười nhạo như vậy.

Người là ngươi cưới về, lại không đối xử tốt với người ta, hơn nữa Yên Phi cũng chỉ là một đứa trẻ, đối xử với một đứa trẻ như vậy, các ngươi không có lương tâm sao?

Mai Ngọc càng nghĩ càng giận.

Không được hấp thụ đủ linh khí, Nam Chi tỉnh dậy, thấy mình đang ở trong cung điện, cô có chút mê mang, “Chúng ta quay về rồi sao?”

Mai Ngọc nhìn Nam Chi, ủy khuất trong lòng dâng trào, blah blah kể cho cô nghe câu chuyện.

Nói bọn họ bị quân thượng đuổi đi, lại bị những thị nữ khác cười nhạo, mấu chốt là, nàng không cãi lại các nàng.

Nam Chi im lặng nghe xong, an ủi Mai Ngọc, nói: “Tỷ tỷ đừng khóc, không sao đâu.”

Mai Ngọc xì mũi một phen, “Ta cảm thấy ủy khuất thay quân hậu.”

Nam Chi: “Không có việc gì, ta không ủy khuất.” Ta không nghe thấy.

Mai Ngọc:……

Ngươi thật đúng là không tim không phổi.

Tin tức trong Yêu giới được lan truyền nhanh chóng, bây giờ toàn bộ yêu quái yêu tinh trong Yêu giới đều biết, tiểu quân hậu không được quân thượng thích.

Nhưng quân hậu ỷ vào việc mình còn nhỏ tuổi, ngày nào cũng canh giữ bên ngoài điện Yêu Vương, nhưng Yêu Vương lại không gặp nàng.



Không riêng gì con người thích bợ đỡ kẻ mạnh, yêu quái cũng như vậy, các tửu lầu trà lâu đều lấy chuyện này ra làm thoại bản.

Mẫu Nhụy xinh đẹp tuyệt trần vội vàng chạy tới cung điện của Nam Chi, vừa mở miệng đã trách cứ, “Không phải ta đã nói rồi sao, ngươi không được chọc giận quân thượng.”

“Cho dù không thể làm quân thượng thích ngươi, cũng đừng để quân thượng chán ghét ngươi.”

Mẫu Nhụy lại sắc bén nói với Mai Ngọc: “Ngươi chăm sóc quân hậu thế nào vậy, quân hậu còn nhỏ, ngươi cũng không biết khuyên giải một chút.” Không biết trông chừng quân hậu.

Chuyện của nàng, sao ta có thể quản.

Mai Ngọc cảm nhận được sát khí trong ánh mắt của Mẫu Nhụy, căn bản không dám nói lời nào, chỉ có thể cúi đầu khiêm tốn xin tha.

Mẫu Nhụy hít sâu một hơi nói với Nam Chi: “Mai Ngọc căn bản không dùng được, ta sẽ phái một người khác tới đây chăm sóc ngươi.”

Mai Ngọc kinh hãi, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Nam Chi cầu cứu.

Từ đầu tới cuối Nam Chi không xen vào một câu, lúc này mới nói với Mẫu Nhụy: “Dì có tư cách gì mà quản ta?”

“Cái gì?”

Vẻ mặt Mẫu Nhụy sửng sốt, thậm chí nàng còn hoài nghi mình nghe nhầm, sinh ra ảo giác, nàng theo bản năng quay đầu nhìn về phía Mai Ngọc, phát hiện Mai Ngọc cũng bị chấn động.

Ồ, nàng không có nghe lầm đâu.

Mẫu Nhụy nhìn về phía Nam Chi, “Ngươi nói cái gì?”

Nam Chi cảm thấy lỗ tai của đại mỹ nhân Mẫu Nhụy không được tốt, lặp lại một lần nữa: “Dì có tư cách gì mà quản ta?”

“Ha hả……” Mẫu Nhụy trực tiếp tức giận bật cười, “Yên Phi, có phải ngươi cảm thấy trở thành quân hậu rồi, thì có thể muốn làm gì thì làm, không cần dựa vào tộc Hoa yêu nữa?”

Khuôn mặt nhỏ của Nam Chi rất nghiêm túc, “Dì không có tư cách quản ta, dì không phải cha mẹ ta, không phải ta dựa vào tộc Hoa yêu, mà là tộc Hoa yêu dựa vào ta, ngày nào cũng bắt ta phải đi lấy lòng quân thượng để tộc Hoa yêu sống dễ dàng hơn.”

“Cả ngày chỉ nghĩ dựa vào người khác, tộc Hoa yêu yếu như vậy là bởi vì người làm trưởng lão như dì vô dụng.”

“Dì Nhụy, dì hẳn là nên tu luyện vì tộc Hoa yêu, chứ không phải ngày nào cũng thúc giục ta lấy lòng quân thượng, quân thượng mà dễ lấy lòng như vậy, sao dì không đi mà lấy lòng đi, ta thấy dì còn nhiều cơ hội hơn ta đấy.”

“Lấy lòng quân thượng quá khó, ta không làm được, dì Nhụy, dì có thể làm được, dì đi làm đi.”

Mẫu Nhụy:……

Bởi vì quá sốc, cho nên phản ứng đầu tiên của Mẫu Nhụy không phải tức giận, mà là nhìn Nam Chi từ trên xuống dưới.

Nàng đột nhiên bật cười, “Tới cung Yêu Vương, lá gan cũng lớn hơn, cánh cứng rồi.”

“Ta là hoa yêu, không có cánh.” Nam Chi nghiêm túc phản bác.

Sự tức giận trong lòng Mẫu Nhụy không ngừng dâng cao, càng lúc càng mãnh liệt, khuôn mặt nàng trầm xuống, lạnh lùng sắc bén nói: “Yên Phi ngươi đừng quên, không có ta, ngươi sẽ không thể trở thành Yêu Hậu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.