Edit: Kim
“Người ta đi mua đồ, các ngươi cũng không thể đảm bảo an toàn.” Nam Chi lắc đầu nói.
“Cũng không bảo vệ người bán đồ, lỡ như bị cướp thì phải làm thế nào?”
Tuyên Thanh chỉ mỉm cười nói: “Quân hậu nói đúng.”
Mai Ngọc không nhịn được mà nói với Nam Chi: “Quân hậu, đừng nói nữa, tổng quản tự có tính toán của mình.”
Nam Chi cảm thấy kỳ quái liếc mắt nhìn Mai Ngọc một cái, “Sau này ngươi gặp phải loại này, đến cả người bảo vệ cũng không có.”
“Ta bảo ngươi tới phường thị mua đồ, lại gặp phải chuyện này, ngươi phải làm sao bây giờ?”
Mai Ngọc lập tức nghẹn lại, nói không ra lời, lúc ấy, nàng thật sự không có đường sống, sự sợ hãi tuyệt vọng khiến nàng không thể nói ra lời phản bác.
Đúng rồi, nếu không phải có quân hậu, lúc ấy nàng đã chết.
Tuyên Thanh híp mắt đánh giá đôi chủ tớ này, nói với Nam Chi: “Quân hậu còn nhỏ, không biết sự lớn mạnh của Yêu tộc đều là từ chiến đấu và đổ máu mà ra.”
Đối với Yêu tộc mà nói, là phải chiến đấu, nam nhân đều phải chiến đấu.
“Nhưng mà, ta sẽ phái người bảo vệ Mai Ngọc cô nương đi phường thị, sẽ không để nàng xảy ra chuyện.” Tuyên Thanh bảo đảm.
Mai Ngọc khẽ mím môi, nhưng cũng không kìm được khóe miệng cong lên, sắc mặt nàng hơi đỏ lên, dịu dàng nói: “Đa tạ tổng quản.”
Nam Chi nhíu mày, rất nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì cung Yêu Vương cũng không làm, vậy tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3509828/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.