Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

“Người ta đi mua đồ, các ngươi cũng không thể đảm bảo an toàn.” Nam Chi lắc đầu nói.

“Cũng không bảo vệ người bán đồ, lỡ như bị cướp thì phải làm thế nào?”

Tuyên Thanh chỉ mỉm cười nói: “Quân hậu nói đúng.”

Mai Ngọc không nhịn được mà nói với Nam Chi: “Quân hậu, đừng nói nữa, tổng quản tự có tính toán của mình.”

Nam Chi cảm thấy kỳ quái liếc mắt nhìn Mai Ngọc một cái, “Sau này ngươi gặp phải loại này, đến cả người bảo vệ cũng không có.”

“Ta bảo ngươi tới phường thị mua đồ, lại gặp phải chuyện này, ngươi phải làm sao bây giờ?”

Mai Ngọc lập tức nghẹn lại, nói không ra lời, lúc ấy, nàng thật sự không có đường sống, sự sợ hãi tuyệt vọng khiến nàng không thể nói ra lời phản bác.

Đúng rồi, nếu không phải có quân hậu, lúc ấy nàng đã chết.

Tuyên Thanh híp mắt đánh giá đôi chủ tớ này, nói với Nam Chi: “Quân hậu còn nhỏ, không biết sự lớn mạnh của Yêu tộc đều là từ chiến đấu và đổ máu mà ra.”

Đối với Yêu tộc mà nói, là phải chiến đấu, nam nhân đều phải chiến đấu.

“Nhưng mà, ta sẽ phái người bảo vệ Mai Ngọc cô nương đi phường thị, sẽ không để nàng xảy ra chuyện.” Tuyên Thanh bảo đảm.

Mai Ngọc khẽ mím môi, nhưng cũng không kìm được khóe miệng cong lên, sắc mặt nàng hơi đỏ lên, dịu dàng nói: “Đa tạ tổng quản.”

Nam Chi nhíu mày, rất nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì cung Yêu Vương cũng không làm, vậy tại sao Yêu tộc lại ủng hộ cung Yêu Vương?”

Để một cái Yêu Vương ị phân đi tiểu ở trên đỉnh đầu bọn họ sao?

Tuyên Thanh hơi nhướng mày, nhìn Nam Chi, ánh mắt đánh giá khuôn mặt Nam Chi, Nam Chi cũng nhìn thẳng lại hắn, không hề trốn tránh.

Sắc mặt Mai Ngọc hơi đổi, nàng thay Nam Chi giải thích: “Tổng quản, Yêu Hậu còn nhỏ, có một số chuyện chưa hiểu rõ.”

Tuyên Thanh: “Cung Yêu Vương, hay Yêu Vương đều không cần Yêu tộc ủng hộ, chỉ cần khiến cho Yêu tộc sợ hãi là được, Yêu tộc chỉ nhìn thực lực.”

Cường giả sẽ có được tất cả, kẻ yếu dựa vào cường giả.

Nam Chi cái hiểu cái không mà ồ một tiếng, “Chỉ cần có thực lực cường đại là được sao?”

Tuyên Thanh không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Yêu Hậu gặp phải nguy hiểm, làm sao có thể trở về vậy?”

Nam Chi cũng không trả lời, hỏi ngược lại: “Chúng ta gặp nguy hiểm, ngươi có biết không?”

Tuyên Thanh lắc đầu: “Không biết.”

Nam Chi: “Vậy thực lực của cung Yêu Vương cũng không có mạnh bao nhiêu, ngay cả chuyện xảy ra trước cửa nhà mà cũng không biết.”

Thật là mất mặt nha!

Nam Chi ghét bỏ!

Tuyên Thanh:……

Vấn đề này có chút khó trả lời.

Không biết là thực lực yếu, hay là mặc kệ quân hậu gặp nguy hiểm, không cứu trợ.



Lần đầu tiên bị một đứa trẻ nói đến mức không thể trả lời.

Nét tươi cười trên khuôn mặt Tuyên Thanh có chút không giữ được, hắn khiêm tốn nói: “Quân hậu nói đúng.”

Nam Chi cũng không muốn cãi cọ nhiều với Tuyên Thanh, cô dặn dò nói: “Ngươi phải phái người đi theo bảo vệ Mai Ngọc tỷ tỷ nha, ta chỉ có một thị nữ.”

Tuyên Thanh lập tức hỏi: “Vậy quân hậu có cần thêm thị nữ không?”

Nam Chi lắc đầu: “Không cần, ta chỉ cần một mình Mai Ngọc tỷ tỷ.”

Tuyên Thanh cũng không miễn cưỡng, “Quân hậu có chuyện gì thì cứ tới tìm ta.”

Nam Chi gật đầu, đột nhiên hỏi: “Quân thượng đã trở về chưa?”

Tuyên Thanh: “…… Quân hậu tìm quân thượng có chuyện gì quan trọng sao?”

Nam Chi ừ một tiếng, “Đúng vậy, rất quan trọng.”

Tuyên Thanh lắc đầu nói: “Quân thượng còn chưa trở về.”

Nam Chi lập tức nói: “Không sao, ta ở bên ngoài chờ.” Lại quay đầu nói với Mai Ngọc: “Tỷ tỷ, ngươi mang chậu hoa tới đây đi.”

Tuyên Thanh:……

Ta đã sống hơn trăm năm, cũng chưa gặp phải chuyện gì quá đáng như vậy.

Mai Ngọc có chút do dự, nhưng bị Nam Chi nhìn chằm chằm, Mai Ngọc cảm thấy ớn lạnh toàn thân, nghĩ tới thủ đoạn của đứa trẻ, giết heo yêu chỉ trong một khoảnh khắc.

Heo yêu đối với nhóm thực vật mà nói, là thiên địch, con vật kia có thể nhai nát thực vật, chân có thể giẫm bẹp hoa yêu cỏ cây.

Mai Ngọc lập tức đi lấy chậu hoa tới cho Nam Chi, Nam Chi đi tới ngoài điện Yêu Vương, nhảy vào chậu hoa.

Tuyên Thanh không nhịn được mà đỡ trán, đi vào trong điện, nói với Long Khuyết đang say khướt: “Ngài có muốn đi ra ngoài gặp Yêu Hậu một lần không?”

Khuôn mặt tuấn mỹ của Long Khuyết hoàn toàn vô cảm, hắn dùng ánh mắt sắc bén nhìn Tuyên Thanh, mang theo ý cảnh cáo.

Tuyên Thanh lập tức nói: “Được, được, ta không nói nữa.”

Long Khuyết nhìn chằm chằm vào Tuyên Thanh, “Hình như ngươi không có chán ghét cái Yêu Hậu kia, đừng quên, nếu tỷ tỷ ngươi còn sống, Yêu Hậu chính là tỷ tỷ ngươi, nàng ta đang chiếm mất vị trí của tỷ tỷ ngươi.”

Tuyên Thanh hơi rũ mắt nói: “Là tỷ tỷ không có phúc khí này, hơn nữa ta là tổng quản của cung Yêu Vương, phải xử lý sự vụ của cung Yêu Vương, nàng là Yêu Hậu, ta cần phải tôn trọng.”

“Xuy……” Long Khuyết cười nhạo một tiếng, “Yêu Hậu cái gì, ở trong lòng ta, nàng ta còn không bằng một sợi tóc của ngươi.”

Đây là đệ đệ của Tuyên Phù, so với cái Yêu Hậu quái quỷ kia, thì quan trọng hơn nhiều.

Tuyên Thanh là phụ tá đắc lực của hắn, là người quan trọng nhất trong lòng hắn.

Cái Yêu Hậu quái quỷ kia, rảnh rỗi không có việc gì lại chờ ở ngoài điện Yêu Vương, nàng ta cứ chờ đến chết đi, hắn sẽ không đi gặp nàng.

Đi gặp môt nha đầu miệng còn hôi sữa.

Tuyên Thanh cũng không tiếp tục khuyên nữa, ngược lại là nói sang chuyện khác: “Phường thị bên dưới, có cần phái người tuần tra không?”

Long Khuyết kinh ngạc, “Sao ngươi lại nói đến chuyện này?”

Tuyên Thanh không có giấu giếm, nói Yêu Hậu gặp phải nguy hiểm, phường thị có chút hỗn loạn, vẫn là nên quản lý một chút.



Long Khuyết cười lạnh, nói thẳng là không cần xen vào.

Yêu hậu gì đó, chết rồi là tốt nhất.

Hơn nữa Yêu tộc vốn dĩ là cá lớn nuốt cá bé, có chết, cũng chỉ có thể đổ tại thực lực không đủ mạnh.

Lúc này, Long Khuyết đã quên mất, thời điểm hắn nhỏ yếu cũng là được người che chở mà lớn lên.

Hắn cường đại rồi, lại cảm thấy kẻ yếu nên bị khinh nhục, nên chết đi.

Tình huống bên trong điện, Nam Chi và Mai Ngọc hoàn toàn không biết, Mai Ngọc thanh thản tự nhiên canh giữ cho Nam Chi, đại khái là có thực lực, có tự tin, Mai Ngọc cũng không còn xấu hổ như vậy nữa.

Nam Chi biến thành hình người, như thường lệ hỏi thị vệ: “Quân thượng đã trở về chưa?”

Thị vệ: “Chưa.”

Nam Chi: “Vậy hai ngày nữa ta lại đến.”

Thị vệ:……

Ta phục rồi!

Nam Chi siêng năng, gió mặc gió, mưa mặc mưa mà vẫn luôn chờ bên ngoài điện Yêu Vương.

Toàn bộ cung Yêu Vương đều đang lan truyền tin đồn Yêu Hậu có tình cảm sâu đậm với Yêu Vương, vô cùng yêu quân thượng.

Khi Nam Chi nghe Mai Ngọc nói lại những lời này, cô lộ ra vẻ mặt khó hiểu, nghiêng nghiêng đầu, trên mặt là dấu chấm hỏi màu đen.

Nói cái gì vậy, cô yêu Long Khuyết?

Không biết nha, ta không biết ta có yêu Long Khuyết hay không nha.

Nam Chi cũng vứt vấn đề này ra sau đầu.

Nam Chi không ngừng hấp thụ linh khí, bản thể cũng lớn hơn một chút.

Nam Chi nỗ lực tu luyện, gió mặc gió, mưa mặc mưa, chờ ở bên ngoài điện Yêu Vương, kiên trì như vậy thật khiến tâm trạng của người ta trở nên phức tạp.

Mai Ngọc nói: “Quân hậu, ngươi như vậy nhất định sẽ lay động được quân thượng.”

Nam Chi nghiêng đầu suy tư, tại sao lại phải lay động quân thượng?

Cô đánh giá Mai Ngọc, “Ngươi không hấp thụ linh khí ở điện Yêu Vương sao?”

Mai Ngọc:?

Trong lòng nàng chậm rãi dâng lên một suy nghĩ vớ vẩn, “Ngươi tới điện Yêu Vương, là vì muốn hấp thụ linh khí?”

Nam Chi gật đầu: “Đúng rồi.”

Mai Ngọc: “Vậy tại sao ngươi lại nói muốn gặp quân thượng?”

Nam Chi cảm thấy Mai Ngọc tỷ tỷ không được thông minh cho lắm, cô nói: “Như vậy mới có thể tới điện Yêu Vương nha.”

Mai Ngọc:……

Ta đã rơi nước mắt khi biết chân tướng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.