Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Nam Chi cảm thấy con heo yêu này thật sự không được thông minh cho lắm, cho dù Yêu Vương có không thèm để ý, nhưng tộc Hoa yêu sẽ để ý nha.

Tộc Hoa yêu tuy yếu, nhưng cũng luôn có được một hai cái cường giả, nếu dì Nhụy biết Yêu Hậu của tộc Hoa yêu đã không còn, còn không phát điên lên sao.

Cũng có thể tới tìm ngươi báo thù nha!

Nhưng mà bây giờ cô cũng không thể bị đám yêu quái xấu xa này giết chết được.

Mai Ngọc càng thêm tuyệt vọng, nàng ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, cung Yêu Vương ở trong tầng mây giống như trong tiên cảnh.

Ai đó có thể tới cứu bọn họ được không.

Mai Ngọc đã từng nghĩ đến rất nhiều kết cục của chính mình, nhưng mà chưa bao giờ nghĩ tới kết cục này.

Nam Chi nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Mai Ngọc, nghi hoặc nói: “Mai Ngọc tỷ tỷ, ngay cả đám người này mà ngươi cũng không thể đánh bại được sao?”

Mai Ngọc:……

Nếu không phải tình huống không thích hợp, Mai Ngọc đã muốn rít gào thành tiếng, nàng chính là một bông hoa mai mềm mại, không có móng vuốt hay hàm răng cứng rắn như những loài chim bay cá nhảy.

Nàng không có thủ đoạn công kích, nàng là phế vật.

Đừng hỏi nàng.

Nam Chi nói lời thấm thía: “Mai Ngọc tỷ tỷ, ngươi thật sự nên nỗ lực tu luyện. “

Mai Ngọc:……

Đều đã sắp chết rồi, ngươi nói chuyện tu luyện với ta để làm gì, sống sót được đã rồi nói sau.

Mấy con dơi yêu lao tới hai tiểu hoa yêu, phía sau lưng Nam Chi vươn ra rất nhiều nhụy hoa trong suốt, dày đặc, rất nhỏ nhưng lại giống như có suy nghĩ của riêng mình, cuốn chặt lấy đám dơi yêu như những sợi dây thừng.

Hơn nữa còn không chút lưu tình mà đâm vào cơ thể của dơi yêu, bắt đầu lộc cộc hút máu.

Dơi yêu kinh hãi giãy dụa kịch liệt, sắc mặt càng lúc càng trắng, toàn thân trông vô cùng suy yếu.

Trong lòng Nam Chi thầm wow wow, cái loại cảm giác này giống như đang uống một cốc trà sữa lớn nhiều đường, hạnh phúc tới mức không nói nên lời.

Nhưng Nam Chi cũng không giết đám yêu quái này, giống như đã uống đủ trà sữa rồi, cô dừng hút, lại nhìn về phía heo yêu.

“Thình thịch, thình thịch……”

Nhụy hoa trong suốt buông lỏng đám dơi yêu ra, hướng về phía heo yêu.

Heo yêu ngây người, nhưng nhìn thấy thứ đồ vật kia đang tiến về phía mình, cũng biết thứ này rất nguy hiểm, lập tức biến thành bộ dạng dữ tợn, con heo này trông lớn hơn heo nuôi trong nhà bình thường gấp nhiều lần, cơ bắp cuồn cuộn.

Lông trên người heo rừng dựng đứng, giống như những mũi kim châm, lắc mình vung về phía Nam Chi và Mai Ngọc, dày đặc bay đầy trời.

Một cánh hoa lớn trong suốt chắn trước mặt hai người, va chạm với kim châm phát ra tiếng leng keng leng keng.

Cánh hoa trắng tinh nhìn vô cùng yếu ớt, nhưng lại cứng rắn thay hai người chặn đòn công kích.

Mai Ngọc ngã ngồi trên mặt đất, ngơ ngác nhìn mọi chuyện đang diễn ra, nàng nhìn đứa trẻ đang đứng, khuôn mặt không hề sợ hãi.



Đây là Yên Phi sao?

Mai Ngọc cảm thấy như bản thân không hề quen biết nàng.

“Xích……”

Một bộ rễ trong suốt đâm mạnh ra khỏi mặt đất, từ dưới thân heo yêu đâm ra, quấn chặt lấy chân heo yêu, giống như dây leo gắt gao quấn lấy cơ thể heo yêu.

Bộ rễ kia cũng tham lam đâm vào trong cơ thể heo yêu, nhụy hoa cũng không cam lòng yếu thế, trực tiếp đâm heo yêu thành một con nhím.

Một ly trà sữa, đâm thật nhiều ống hút, trông thật thảm nha.

Heo yêu kêu thảm thiết, âm thanh dần dần yếu đi, không chết, nhưng linh khí và sức sống trong cơ thể đã bị hút cạn.

Ngay cả hóa hình cũng không thể làm được.

Nam Chi ợ lên một cái, cảm thấy vô cùng mỹ mãn, mặc kệ đám yêu quái nằm yên trên mặt đất, thi thoảng co giật một cái, cô nói với Mai Ngọc đang trợn mắt há mồm, vẻ mặt mơ màng, “Đi thôi, chúng ta quay về.”

“Đi, đi, ồ, được, đi…..” Mai Ngọc thậm chí còn không thể nói cho rõ ràng, cuống quít bò dậy, đi theo phía sau Nam Chi.

Bây giờ đại não của nàng còn chưa hồi phục lại tinh thần, nhìn thấy Yêu Hậu còn không hề đỏ mặt, thở gấp, trong lòng Mai Ngọc vô cùng sốc.

Qua một hồi lâu, nàng mới lấy lại được một chút bình tĩnh, hỏi: “Làm sao mà ngươi lại trở nên lợi hại như vậy?”

Nam Chi: “Đương nhiên là tu luyện mà thành rồi, Mai Ngọc tỷ tỷ, không phải ta đã nói với ngươi phải nỗ lực tu luyện rồi sao?”

Mai Ngọc hít sâu nói: “Ta biết rồi, về sau ta sẽ nỗ lực tu luyện, nhưng mà, sao ngươi lại biết đánh nhau?”

Nam Chi cười tủm tỉm: “Ta chỉ tưởng tượng đang uống trà sữa thôi.”

Mai Ngọc:???

Là cái gì?

Nam Chi chỉ nói: “Mai Ngọc tỷ tỷ, yêu quái chim bay cá nhảy vừa hung dữ lại có sức chiến đấu, tộc Hoa yêu của chúng ta cũng có thể, chúng ta có lá cây, chúng ta có bộ rễ, thân của chúng ta cũng có thể dùng được.”

“Ta nhớ dì Nhụy có hương thơm khiến người ta trầm mê, mất đi sức chiến đấu, rơi vào ảo giác, ngươi suy nghĩ một chút đi, ngươi có thể có phương pháp chiến đấu gì?”

Mai Ngọc nghe vậy, vẻ mặt buồn bã, “Ta chỉ là hoa mai, cũng không có sức chiến đấu gì.”

Nam Chi: “Có, chỉ là ngươi chưa tìm được mà thôi.”

Mai Ngọc bây giờ không dám tranh cãi với Nam Chi, Yên Phi là cường giả, nàng là kẻ yếu, kẻ yếu phải phục tùng cường giả là chuyện bình thường.

Hơn nữa, Mai Ngọc còn cảm nhận được cảm giác an toàn.

Yên Phi trở nên lợi hại, là chuyện tốt, nếu có thể theo kịp Yêu Vương, Yên Vương cũng sẽ không phớt lờ Yên Phi nữa.

Yên Phi sẽ trở thành Yêu Hậu hàng thật giá thật.

Trái tim căng chặt của Mai Ngọc dần thả lỏng, cảm thấy tương lai có hy vọng.

Nàng có muốn nỗ lực tu luyện không?



Muốn!

Có lẽ về sau sẽ còn gặp phải heo yêu và dơi yêu, sẽ không phải sợ hãi đến mức không thể làm gì, chỉ có thể đứng yên chờ chết.

Tuy rằng Yên Phi không giết bọn chúng, nhưng lấy tính cách hung tàn của yêu quái, những yêu quái khác nhất định sẽ ăn thịt bọn chúng.

Nam Chi đột nhiên nói với Mai Ngọc: “Đi tìm tổng quản.”

Trái tim Mai Ngọc đột nhiên đập loạn xạ, nàng cố gắng trấn tĩnh, “Đi tìm tổng quản làm gì?”

Nam Chi: “Có việc.”

Tuyên Thanh nhìn tiểu Yêu Hậu, có chút kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng biến mất, hành lễ đơn giản với Nam Chi.

“Quân hậu là có yêu cầu gì?” Tuyên Thanh hỏi.

Nam Chi nhìn chằm chằm vào Tuyên Thanh, tộc Khổng Tước quả nhiên là đẹp, vừa rồi phải nhìn heo yêu xấu xí, bây giờ lại nhìn Tuyên Thanh, Nam Chi cảm thấy hắn thật sự rất đẹp, rất thuận mắt.

Hệ thống:……

Bây giờ đứa trẻ đã bắt đầu chú ý tới xấu đẹp, có phải sắp trưởng thành rồi không?

Tuyên Thanh bị đứa trẻ nhìn chằm chằm mà không nói lời nào, hắn ho khan nhắc nhở.

Nam Chi hỏi: “Tại sao phường thị dưới chân núi lại không có thị vệ canh giữ.”

Tuyên Thanh là trợ thủ đắc lực của Long Khuyết, chuyện như vậy, tất nhiên là phải tới tìm Tuyên Thanh.

Tuyên Thanh chỉ nói: “Thị vệ phải bảo vệ cung Yêu Vương.”

Nam Chi nhíu mày, “Trước cửa nhà bị người ta ăn cướp, cũng quá mất mặt đi.”

Ai lại dám ăn cướp chung quanh hoàng cung, các ngươi học theo con người cũng không học cho giống.

Tuyên Thanh:……

Nói như vậy, đúng là rất mất mặt.

Tuyên Thanh đánh giá Nam Chi một chút, vẻ mặt có chút quan tâm, hỏi: “Yêu Hậu gặp phải bọn cướp sao?”

Nam Chi gật đầu, “Đúng vậy, làm ta sợ muốn chết, ta và Mai Ngọc suýt chút nữa đã chết rồi.”

“Ngươi hẳn là nên phái người đi tuần tra phường thị đi.”

Tuyên Thanh ưu nhã ôn hòa nói: “Yêu tộc có thiên tính tự do.”

Yêu tộc là sống phương thức quần cư, bên trên có Yêu Vương tối cao, nhưng trên thực tế, Yêu Vương cũng không quản tới những chuyện giữa các chủng tộc.

Yêu tộc không dễ quản, hơn nữa chuyện cá lớn nuốt cá bé, sống chết giết chóc là chuyện rất bình thường.

Chưa bao giờ thay đổi.

Tuyên Thanh khẽ mỉm cười, nhưng lại có một tia lạnh lùng khó tả.

Nam Chi hỏi: “Các ngươi chiếm nhiều lợi ích như vậy, lại chẳng làm chút việc nào?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.