Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Mai Ngọc thấy Yên Phi nghiêng đầu nhìn mình, trong mắt viết hai chữ ‘phơi nắng’.

Bây giờ Mai Ngọc đã có chút hiểu thói quen của vật nhỏ này rồi, một khi nàng suy tư đánh giá cái gì đó, hoặc ra cái chủ ý xấu xa nào đó, đều thích nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào người khác.

Mai Ngọc cảm thấy không khỏe, chỉ có thể mất mặt đi đến chỗ tổng quản cung Yêu Vương lấy một chậu hoa.

Tổng quản cung Yêu Vương là người của tộc Khổng Tước, là một mỹ nam ưu nhã lại mang theo chút khí chất phong lưu.

Còn rất trẻ, lại anh tuấn, thời điểm Mai Ngọc nhìn thấy Tuyên Thanh, đều sợ ngây người rồi, nàng cho rằng tổng quản sẽ là một người tóc trắng xóa ổn trọng trong Yêu tộc, không ngờ lại là một nam tử tuấn nhã trẻ tuổi như vậy.

Nàng lắp bắp, xấu hổ nói muốn chậu hoa, Tuyên Thanh híp mắt, “Chỉ muốn một chậu hoa thôi sao, Yêu Hậu còn cần đồ gì khác không, mang về luôn.”

Mai Ngọc nghe lời tổng quản nói, bởi vì quá kinh ngạc, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tuyên Thanh, sau đó lại cúi đầu, “Chỉ cần chậu hoa, cảm ơn tổng quản.”

“Chỉ là một chậu hoa mà thôi, không đáng nhận lời cảm ơn, Yêu Hậu cũng là chủ nhân của cung Yêu Vương, tự nhiên sẽ có quyền yêu cầu bất cứ thứ gì.” Tuyên Thanh khiêm tốn có lễ nói.

Mai Ngọc nghe được lời này, mắt lập tức đỏ lên, ở cung Yêu Vương luôn bị chế giễu, đối xử lạnh lùng, bây giờ gặp được một người ôn nhu như vậy, không có chút kỳ thị mà đối đãi, Mai Ngọc rất muốn khóc.

Tuyên Thanh lại hỏi: “Quân hậu tìm quân thượng có chuyện gì vậy, lần sau cứ nói với ta trước, ta sẽ tìm thời điểm thích hợp nói với quân thượng, các ngươi cũng không cần phải chờ ở bên ngoài điện.”

Mai Ngọc cũng không biết rốt cuộc là Yên Phi muốn làm gì, nàng chỉ nói: “Ta biết rồi, cảm ơn tổng quản.”

Tuyên Thanh nhìn bóng lưng Mai Ngọc, xoay người đi vào điện Yêu Vương, bên trong nồng nặc mùi rượu, Long Khuyết nằm ở trên giường, ngủ rất say, say đến mức bất tỉnh nhân sự.

Tuyên Thanh có chút bất đắc dĩ mà phất tay mở cửa sổ ra, xua đi mùa rượu, hắn biết trong lòng Long Khuyết rất khó chịu.

Long Khuyết là đang nhớ tỷ tỷ.

Tuyên Thanh là đệ đệ của Tuyên Phù, là đệ đệ ruột.

Tuyên Thanh trở thành tổng quản của cung Yêu Vương, phụ trách mọi công việc của cung Yêu Vương, cũng là Long Khuyết muốn chiếu cố tới đệ đệ của Tuyên Phù.

Đương nhiên, bản thân Tuyên Thanh cũng là một người rất có năng lực, vốn là người của tộc Khổng Tước, có thiên phú rất cao, lại có địa vị độc đáo ở cung Yêu Vương.

Mọi người đều biết, Tuyên Thanh là người thân cận với quân thượng nhất, cũng chỉ có Tuyên Thanh mới có thể nói mấy câu trước mặt quân thượng.

“Tỷ tỷ, ngươi khóc sao, ai bắt nạt ngươi sao?” Nam Chi nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng của Mai Ngọc tỷ tỷ, rơm rớm nước mắt, cả khuôn mặt cũng đỏ bừng.



“Không phải, quân hậu, đây là chậu hoa.” Mai Ngọc đặt chậu hoa lên bàn, Nam Chi liếc nhìn Mai Ngọc đang có chút mất bình tĩnh, nói: “Tỷ tỷ, ngươi cần phải cho một ít đất vào, còn phải tưới nước.”

“Được, được.” Mai Ngọc hồi phục lại tinh thần, ôm chậu hoa đi ra ngoài.

Nam Chi nghi hoặc nhìn theo bóng lưng Mai Ngọc, tỷ tỷ làm sao vậy?

Haiz, Nam Chi biết tỷ tỷ không vui khi phải sống ở cung Yêu Vương, nhưng mà có nhiều linh khí như vậy, cũng đủ để triệt tiêu hết phần không vui này nha!

Chờ Mai Ngọc đem chậu hoa đã được đổ đầy đất đi vào, Nam Chi lập tức ngo ngoe rục rịch, chờ Mai Ngọc đặt chậu hoa xuống, cô lập tức biến thành một cây hoa, chui vào trong chậu hoa.

Hoa lan u minh toàn thân trắng như tuyết, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, như một con ma trơi, khác với những loại hoa khác, rực rỡ, mỹ lệ, có hương thơm, hoặc không thì cũng là tanh hôi xấu xí.

Như vậy hoa lan u minh lại cho người ta cảm giác lãnh đạm, như thể có một khối băng ngưng tụ trên đó.

Mai Ngọc:……

Tại sao lại muốn biến về nguyên hình.

Mai Ngọc theo bản năng đóng kín cửa cung điện lại, không muốn người ngoài nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của tộc Hoa yêu, bộ dạng không khác gì cỏ dại ven đường.

Những Yêu tộc khác đều là bộ dạng uy vũ cường đại, chỉ có tộc Hoa yêu cho dù có tu luyện đến thế nào, thì cũng không thể thoát khỏi điểm yếu do bản thể gây ra.

Mai Ngọc chống cằm, nhìn cây hoa trong chậu hoa, nàng dường như nghĩ tới cái gì đó, mặt mày dần dần nhuốm xuân ý, đôi mắt trở nên ẩm ướt, giống như hai dòng nước suối.

Sắc mặt nàng thay đổi, cuối cùng cắn môi, đứng dậy đi ra khỏi cung điện, nhưng mà cũng không quên đóng cửa lại, để lại một cây hoa lan tỏa sáng lập lòe bên trong.

“Còn có chuyện gì sao?” Tuyên Thanh nhìn thấy Mai Ngọc quay lại, có chút kinh ngạc.

Mai Ngọc rụt rè nói: “Tổng quản, ta, ta muốn có một tấm bản đồ cung Yêu Vương, Yêu Hậu vẫn còn là một đứa trẻ, ham chơi, muốn tới phường thị dưới chân núi cung Yêu Vương.”

Nếu là trước đây, Mai Ngọc sẽ không chủ động tìm người xin bản đồ, nhưng bây giờ, bản đồ………

Mai Ngọc nhìn chằm chằm vào Tuyên Thanh, lại cảm thấy như vậy không ổn, liền cúi đầu xuống.

Tuyên Thanh cười nói: “Đây cũng không phải chuyện to tát gì.” Nói xong, hắn lấy ra một viên hạt châu màu tím, “Nơi này có rất nhiều bản đồ, nhưng bản đồ này chỉ biểu thị cung Yêu Vương một cách giản lược, phường thị dưới chân núi lại rất tỉ mỉ kỹ càng, ngươi có rảnh thì đưa Yêu Hậu đi ra ngoài chơi.”

“Cung Yêu Vương cũng không phải là nhà giam, hơn nữa Yêu Hậu còn chỉ là một đứa trẻ.”



Mai Ngọc dùng hai tay đỡ lấy hạt châu, liên tục nói lời cảm tạ: “Cảm ơn tổng quản.”

Mỗi lần nghe tổng quản nói ‘không phải chuyện gì to tát’, cái giọng điệu và thái độ nhẹ nhàng này khiến Mai Ngọc cảm thấy vô cùng kiên định, giống như không cần phải sợ bất cứ điều gì.

Lấy danh nghĩa Yêu Hậu, Mai Ngọc thường xuyên tới tìm Tuyên Thanh, kiếm thêm được không ít đồ về cung điện.

Nam Chi nhảy ra khỏi chậu hoa, biến thành hình người, nhìn quanh cung điện một vòng, biểu cảm nghi hoặc.

Mai Ngọc nhìn Nam Chi, mỉm cười nói: “Quân hậu, ngươi tỉnh rồi.”

Nam Chi hỏi: “Mai Ngọc tỷ tỷ, ngươi vừa bố trí lại căn phòng sao?”

Mai Ngọc gật đầu, “Đúng vậy, quân hậu, ngươi có thích không?”

Nam Chi nhìn đôi mắt tỏa sáng lấp lánh của Mai Ngọc, cũng gật đầu, “Thích, rất tốt.”

Mai Ngọc ở trong cung Yêu Vương không quen biết ai khác, không có đối tượng để nói lời thật lòng, chỉ có Nam Chi, cho dù mối quan hệ giữa bọn họ cũng không tính là tốt, nhưng Mai Ngọc vẫn nói với Nam Chi: “Quân hậu, tổng quản là một người rất tốt, thật sự rất tốt rất tốt, hoàn toàn không giống những người khác trong cung Yêu Vương.”

“Đồ trong phòng đều là do tổng quản cấp, ngài ấy cũng không làm khó ta.”

Nam Chi uống nước, trong nước có chứa linh khí, mùi vị rất ngon, cô nghĩ tới tổng quản.

Hình như là một con khổng tước xinh đẹp, thời điểm Long Khuyết cùng nữ tử người phàm du ngoạn nhân gian, gặp phải những yêu quái tác yêu tác quái ở nhân gian, đều sẽ bắt lại, sau đó triệu hoán khổng tước đem yêu quái trở về.

Là một cái quản gia rất cần cù, hơn nữa còn có quan hệ rất tốt với Long Khuyết.

Nam Chi hoàn toàn không có hứng thú với khổng tước, cô nói với Mai Ngọc: “Tỷ tỷ, mang theo chậu hoa, chúng ta đi tìm quân thượng.”

“Cái gì?” Mai Ngọc trợn tròn mắt, “Còn muốn đi sao, quân thượng sẽ không gặp chúng ta đâu.”

Nam Chi: “Tỷ tỷ, ta muốn gặp quân thượng, mang theo chậu hoa đi.”

Nhìn thấy đứa trẻ đã đi xa, Mai Ngọc chỉ có thể ôm chậu hoa đi theo phía sau, cảm nhận được đủ loại ánh mắt kỳ dị, Mai Ngọc cảm thấy chậu hoa trong lòng nóng phỏng tay, hận không thể ném đi.

Mai Ngọc không nhịn được mà bước nhanh đi song song với Nam Chi, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: “Quân hậu, rốt cuộc ngươi muốn gặp quân thượng để làm gì?”

Một lần hai lần, lần nào cũng bị quân thượng cự tuyệt không gặp, rất mất mặt.

Đặc biệt là ở trước mặt tổng quản…….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.