Edit: Kim
“Yên Phi, Yên Phi, ngươi đừng kêu nữa, trưởng lão đã thay ngươi chuẩn bị của hồi môn, ngươi có tiền, chúng ta có tiền ăn cơm, đừng hét nữa, đừng hét nữa.” Mai Ngọc muốn che miệng đứa trẻ lại.
Bây giờ Yên Phi còn rất tham ăn.
Nam Chi ồ một tiếng, “Được rồi, ngươi đi lấy tiền đi, ta chờ ngươi.”
Mai Ngọc chỉ cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, cảm thấy đi theo Yên Phi tới cung Yêu Vương là một sai lầm lớn, ánh mắt của những người chung quanh lăng trì trái tim nàng.
Lăng trì lòng tự tôn nhỏ yếu của Mai Ngọc, vốn đã tự ti vì là hoa yêu, bây giờ lại càng tự ti hơn.
Nàng chỉ cảm thấy sống ở cung Yêu Vương, lúc nào cũng xấu hổ bất an, nằm hay ngồi cũng không thoải mái, cực kỳ khó chịu.
Đứa nhỏ này không có lòng tự tôn sao?
Làm người ta quá xấu hổ.
Chủ tớ hai người mới tới cung Yêu Vương còn chưa quen thuộc đường đi, ngay cả đi đến tửu lầu thế nào cũng không biết, hơn nữa khi hỏi đường cũng bị phớt lờ, cho dù có nói ra thân phận, người ta cũng vĩnh viễn dùng ánh mắt kỳ dị mà nhìn bọn họ.
Mai Ngọc sắp phát điên rồi, cảm thấy mình căn bản không thể ở lại nơi này, lần tới khi trưởng lão tới cung Yêu Vương, liệu nàng có thể cầu xin trưởng lão đưa nàng đi, không phải ở lại giữa bầy sói cung Yêu Vương này.
Cho dù là giữa các thị nữ cũng có phân chia địa vị cao thấp, cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3504960/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.