Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

“Yên Phi, Yên Phi, ngươi đừng kêu nữa, trưởng lão đã thay ngươi chuẩn bị của hồi môn, ngươi có tiền, chúng ta có tiền ăn cơm, đừng hét nữa, đừng hét nữa.” Mai Ngọc muốn che miệng đứa trẻ lại.

Bây giờ Yên Phi còn rất tham ăn.

Nam Chi ồ một tiếng, “Được rồi, ngươi đi lấy tiền đi, ta chờ ngươi.”

Mai Ngọc chỉ cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, cảm thấy đi theo Yên Phi tới cung Yêu Vương là một sai lầm lớn, ánh mắt của những người chung quanh lăng trì trái tim nàng.

Lăng trì lòng tự tôn nhỏ yếu của Mai Ngọc, vốn đã tự ti vì là hoa yêu, bây giờ lại càng tự ti hơn.

Nàng chỉ cảm thấy sống ở cung Yêu Vương, lúc nào cũng xấu hổ bất an, nằm hay ngồi cũng không thoải mái, cực kỳ khó chịu.

Đứa nhỏ này không có lòng tự tôn sao?

Làm người ta quá xấu hổ.

Chủ tớ hai người mới tới cung Yêu Vương còn chưa quen thuộc đường đi, ngay cả đi đến tửu lầu thế nào cũng không biết, hơn nữa khi hỏi đường cũng bị phớt lờ, cho dù có nói ra thân phận, người ta cũng vĩnh viễn dùng ánh mắt kỳ dị mà nhìn bọn họ.

Mai Ngọc sắp phát điên rồi, cảm thấy mình căn bản không thể ở lại nơi này, lần tới khi trưởng lão tới cung Yêu Vương, liệu nàng có thể cầu xin trưởng lão đưa nàng đi, không phải ở lại giữa bầy sói cung Yêu Vương này.

Cho dù là giữa các thị nữ cũng có phân chia địa vị cao thấp, cung nữ và thị vệ có thể hầu hạ ở cung Yêu Vương, đều là những người từ khi mới sinh ra đã có thực lực mạnh một chút.

Mới có thể làm việc ở cung Yêu Vương.

Toàn bộ cung Yêu Vương, cũng chỉ có Nam Chi và Mai Ngọc là hoa yêu, trong kho của cung Yêu Vương, nói không chừng còn có thi thể của tộc Hoa Yêu.

Chính là tàn khốc như vậy.

Mai Ngọc:……

Ta tuyệt vọng quá.

Ở nơi như vậy, Yên Phi lại tìm mọi cách để gả tới đây.

Trở thành Yêu Hậu thì thế nào, hoa yêu bọn họ vẫn bị người ta khinh nhục.

Lòng tự tôn vốn dĩ đã không nhiều lắm, Mai Ngọc lại càng để ý tới chút lòng tự tôn còn sót lại.

Càng thêm mẫn cảm, càng thêm để ý tới ánh mắt của người khác, cho dù chỉ là một ánh mắt nhỏ nhoi, cũng sẽ khiến Mai Ngọc suy nghĩ rất nhiều.

Hơn nữa đều là suy nghĩ tiêu cực.

Nhìn đứa trẻ không tim không phổi, Mai Ngọc không nhịn được nói: “Yên Phi, chúng ta là người của tộc Hoa yêu, không được vô lễ, khiến người ta chê cười.”

Nam Chi vì không được ăn cơm sáng, còn đang thất vọng, lại nghe thấy Mai Ngọc nói chuyện vớ vẩn, càng thấy khó hiểu lại cạn lời.

Nam Chi nói thẳng: “Người ta muốn chê cười chúng ta, chúng ta có thể làm sao bây giờ?”

Không có cách nào nha, người ta muốn cười thì sẽ cười.

Nam Chi quyết định dạo quanh cung Yêu Vương một vòng, bằng không sau này sẽ lại lạc đường.



Trong lòng Mai Ngọc càng buồn bực, Nam Chi nói: “Ngươi đừng lo lắng về những người đó, cung Yêu Vương có rất nhiều linh khí, chúng ta nỗ lực tu luyện đi.”

Những yêu quái này học theo quy củ của loài người, nhưng vẫn lấy thực lực làm chuẩn.

Hệ thống ca ca đã từng nói, sinh tồn của cường giả, nếu ta ở dưới, sẽ là cá lớn nuốt cá bé, nếu ta ở phía trên, mọi người sẽ bình đẳng.

Chỉ có thực lực mới khiến người khác lắng nghe ngươi.

Cho dù Nam Chi là trẻ con, nhưng có khóc cũng vô dụng, không có ai sẽ đi để ý tới một đứa trẻ khóc thút thít.

Nam Chi tới cung Yêu Vương, cũng không khóc lấy một tiếng, không có rơi một giọt nước mắt nào.

Chỉ có niềm vui của chuột rơi hũ gạo, lúc nào cũng có thể hấp thụ được linh khí.

Quá mỹ mãn.

“Yên Phi, ngươi muốn đi đâu?” Mai Ngọc một bước khó đi, đi tới chỗ nào cũng có thị nữ cùng thị vệ dừng lại nhìn nàng, trong ánh mắt có cảnh giác, có tò mò, còn có một loại coi khinh.

Nam Chi tự nhiên nói: “Sau này ta sẽ sống ở đây, ta phải làm quen với nơi này.”

Ta phải quen hết đường.

Nếu không quen thì đi lại thế nào.

“Quân hậu, thỉnh ngươi trở về, nơi này không phải là nơi ngươi có thể tới.” Thị vệ ngăn cản Nam Chi.

Nam Chi nhìn cung điện, hỏi: “Nơi này là chỗ nào?”

Linh khí nơi này rất dồi dào, hơn nữa cũng rất to lớn huy hoàng.

“Yêu Hậu, nơi này là cung điện của quân thượng, không có chỉ dụ thì không được vào, thỉnh ngươi rời đi.” Thị vệ cứng rắn nói.

Mai Ngọc lập tức lôi kéo Nam Chi: “Có thị vệ, chúng ta đi thôi.”

Nam Chi lại không đi, truy vấn nói: “Có phải quân thượng đang ở bên trong hay không?”

Giọng điệu của thị vệ trở nên nghiêm túc hơn, “Không biết, quân thượng không nói cho chúng ta biết hành tung của ngài.”

Nam Chi ngửa đầu nhìn thị vệ, trên mặt không có chút xấu hổ, “Ta muốn gặp quân thượng, ngươi có thể đi truyền lời cho quân thượng không?”

Thị vệ giống như một người giả, mặt vô cảm nói: “Không thể, chỉ có thể chờ quân thượng triệu kiến, quân hậu, ngươi vẫn là trở về chờ quân thượng triệu kiến đi.”

Nam Chi cười hì hì nói: “Không sao, ta có thể chờ ở đây.”

Thị vệ ngạc nhiên, nhưng quân thượng căn bản không muốn gặp ngươi, ngươi không nhận thức được sao?

Hắn mờ mịt nói: “Quân thượng không nhất định phải ở trong cung Yêu Vương, Yêu Vương rất bận, bận rộn xử lý công việc của Yêu tộc.”

Mai Ngọc xấu hổ muốn ngất đi, “Quân hậu, chúng ta đi thôi.”

Nam Chi ngồi xổm xuống mặt đất, giống như một cây nấm, cô ngọt ngào, ôn tồn nói: “Không sao, ta có thể ở đây chờ quân thượng về.”

Linh khí, linh khí, rất nhiều linh khí.



Nam Chi cảm thấy chân mình rất ngứa, rất muốn gãi, lại muốn vùi mình vào đất, nhưng mặt đất lại được lát bằng ngọc thạch, không thể cắm rễ.

Loại cảm giác này rất mãnh liệt, Nam Chi nghĩ thầm, chẳng lẽ đêm qua cô tự mình chạy xuống đất trong hoa viên sao?

Thị vệ không còn gì để nói, có phải đứa nhỏ này không hiểu lời người khác nói không, đã nói là đừng ở chỗ này rồi.

Yêu Vương sau khi tỉnh rượu mà nhìn thấy nàng, không biết là sẽ tức giận đến mức nào.

Rốt cuộc ngươi có ý thức được là người ta rất chán ghét ngươi không, Yêu Vương không thích, hắn rất không thích ngươi nha!

Linh khí cuồn cuộn không ngừng chảy về phía chân Nam Chi, giống như bộ rễ đang hấp thụ hơi nước, khiến Nam Chi vô cùng muốn cắm rễ xuống nơi này.

Cây nấm Nam Chi ngồi xổm một hồi lại đổi chỗ, giống như đổi chỗ ị phân vậy, thị vệ không để ý tới cô nữa, Mai Ngọc bất an không thể đứng yên, trong lòng tràn ngập cảm xúc hỗn loạn.

Chỉ dám lén hấp thụ một lượng linh khí rất nhỏ.

Nhìn thái độ của Nam Chi nhất định không chịu đi, thị vệ đau đầu, “Quân hậu, chờ quân thượng trở về, ta sẽ báo lại với ngài, bây giờ ngươi trở về đi được không?”

Ta thật phục rồi.

Nam Chi không thể tiếp tục hấp thụ linh khí, cũng không chấp nhất, cô nói với thị vệ: “Ngày mai ta lại tới.”

Thị vệ:???

Ngày mai ngươi còn tới?

Sao ngươi có thể chấp nhất như vậy được?

Ngươi yêu quân thượng tới vậy sao?

Một đứa trẻ biết cái gì là yêu sao?

Mai Ngọc cúi đầu đi theo Nam Chi về cung điện dành cho quân hậu.

Nam Chi quan sát cung điện của mình, có so sánh, Nam Chi mới phát hiện nơi ở của mình có chút xa, lại còn hơi cũ, quan trọng nhất là không có linh khí nồng đậm giống nơi ở của Yêu Vương.

Xem ra sau này ngày nào cũng phải đi qua bên kia.

Nam Chi nói với Mai Ngọc: “Tỷ tỷ, chuẩn bị cho ta một chậu hoa đi.”

Mai Ngọc kinh ngạc, “Chậu hoa, cần chậu hoa làm gì?”

Nam Chi thực tự nhiên nói: “Ta là hoa nha, ta muốn ở trong chậu hoa.”

Mai Ngọc:……

Ngươi muốn biến thành nguyên hình ở đây?

Cầu xin ngươi đừng làm như vậy!

Hoa yêu cỏ cây vốn đã yếu ớt, còn biến thành nguyên hình, ngươi muốn người của cung Yêu Vương cười chết sao?

Nam Chi thấy vẻ mặt của Mai Ngọc thay đổi liên tục, nhưng lại không hành động, “Tỷ tỷ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.