Nam Chi nói với Mai Ngọc: “Tỷ tỷ, Yêu Vương chán ghét ta, hắn sẽ không che chở cho tộc Hoa yêu, chúng ta phải tự mình cố gắng.”
Mai Ngọc:……
Ngươi còn biết Yêu Vương không thích ngươi.
Có lẽ đứa trẻ này quá cường thế, trước đây Mai Ngọc coi cô là đứa trẻ dễ bảo mà thao túng, nhưng sau khi bị đứa trẻ uy hiếp vài lần, cũng không dám quá vô lễ.
Mai Ngọc yếu ớt hỏi: “Vậy tại sao ngươi lại muốn thành thân với quân thượng?”
Nam Chi: “Bởi vì ta muốn thành thân nha.”
Ta cũng không nên ôm hy vọng gì với nàng.
Mai Ngọc dựa vào mép giường canh chừng Nam Chi ngủ, một lát sau cũng bị cơn buồn ngủ tấn công mà ngủ rồi, hoàn toàn không phát hiện ra đứa trẻ trên giường biến thành một cây hoa trắng tinh trong suốt.
Cây hoa này giống như có chân, lén lút di chuyển bằng bộ rễ phân nhánh, nhảy từ trên giường xuống, chạy ra khỏi phòng, chạy tới hoa viên, cắm rễ ở nơi đầy đủ linh khí.
Cây hoa này rất nhỏ, ẩn nấp trong đám hoa cỏ bình thường, đã không còn nhìn thấy thân ảnh, chung quanh hoa viên có rất nhiều thị vệ và thị nữ đi qua, cũng đều không phát hiện ra.
“Tiểu thư, tiểu thư?” Mai Ngọc cũng rất mệt mỏi, ngủ một giấc tỉnh dậy, toàn thân đã tê rần, nhìn thấy giường đệm trống không, tìm kiếm đứa trẻ khắp nơi.
Thậm chí Mai Ngọc còn lục tung trong hộp, tủ, còn cúi xuống nhìn xem đứa trẻ có trốn trong gầm giường không.
Vẫn không tìm thấy đứa trẻ, Mai Ngọc ý thức được một chuyện, Yêu Hậu, người mới trở thành Yêu Hậu ngày đầu tiên, Yên Phi đã biến mất.
Mai Ngọc chạy ra khỏi cung điện, nôn nóng hỏi thị vệ và cung nữ, có nhìn thấy Yêu Hậu hay không.
Người của cung Yêu Vương cũng không thèm để ý tới Mai Ngọc, đều xua tay nói không nhìn thấy.
Mai Ngọc gấp tới mức muốn khóc rồi, không tìm thấy Yêu Hậu, nếu để Mẫu Nhụy trưởng lão biết, sẽ một đao chém nàng, đem nàng thành củi đốt.
“Tiểu thư, Yên Phi tiểu thư, ngươi đang ở đâu?”
“Yên Phi tiểu thư, ta hầm canh gà cho ngươi.”
Một mình Mai Ngọc tìm người trong cung điện rộng lớn, tìm được một lúc, bản thân cũng lạc đường.
“Ồn ào cái gì vậy?” Long Khuyết nghe tiếng ồn ào bên ngoài, còn nghe thấy tiếng nữ nhân la hét, thị nữ cung Yêu Vương không có quy củ như vậy?
Thị vệ nói: “Điện hạ, là thị nữ của Yêu Hậu, nói không tìm thấy Yêu Hậu.”
Không thấy?
Long Khuyết tưởng tượng đến hình ảnh thành thân ngày hôm qua, đã đau não, ngày đầu tiên thành thân, đã xảy ra chuyện.
Long Khuyết đen mặt hỏi: “Nàng chạy đi đâu?”
Thị vệ: “Không biết.”
Còn ở trong cung Yêu Vương, đứa trẻ không thể ra ngoài được, chỉ là không biết đang ở đâu mà thôi.
Một đứa trẻ lại có thể khiến cung Yêu Vương gà bay chó sủa.
Cái Yêu Hậu kia tính khí cũng không tốt, tra tấn gà trống kêu ngao ngao.
Long Khuyết: Phiền muốn chết!
Hắn xoa xoa giữa mày, thật sự đau đầu, đêm qua hắn uống rượu, bây giờ mùi rượu còn chưa tan, lại bị nghe tiếng hét ầm ĩ, hắn vô cùng bực bội.
“Làm cái thị nữ kia câm miệng đi.” Hắn vốn không để ý tới cái Yêu Hậu kia, thời điểm thành thân, hắn chỉ nghĩ tới Tuyên Phù tỷ tỷ.
Hắn mượn rượu để quên đi nỗi nhớ tỷ tỷ.
Đối với Long Khuyết mà nói, Tuyên Phù là tồn tại đặc biệt nhất, giai nhân đã qua đời, phần tình cảm này càng thêm sâu đậm.
Hắn cảm thấy bản thân mình thành thân, để một nữ nhân khác trở thành Yêu Hậu, chính là đã phản bội Tuyên Phù tỷ tỷ.
Thành thân cũng thôi đi, lại còn là thành thân với một đứa trẻ.
Càng nghĩ càng hối hận, không nên nhất thời bị các trưởng lão kích thích, đi thành thân với một đứa trẻ.
Bây giờ còn gây ầm ĩ như vậy, Long Khuyết muốn giết người.
Thị vệ hỏi: “Điện hạ, có muốn giết cái thị nữ ồn ào kia không?”
Long Khuyết đã xoa xoa giữa mày thành một vết đỏ, thở ra một hơi nói: “Đi tìm cái tiểu hoa yêu kia một chút đi.”
Gì?
Thị vệ sửng sốt một chút, sau đó vâng dạ rời đi.
Vì thế toàn bộ cung nhân của cung Yêu Vương bắt đầu đi tìm đứa trẻ, đã ầm ĩ lại càng thêm ầm ĩ.
Long Khuyết:……
Con mẹ nó ta thật sự muốn giết người.
Long Khuyết dứt khoát phong bế năm giác quan của mình lại, không thèm để ý tới tình hình bên ngoài.
Thậm chí hắn còn cảm thấy người của cung Yêu Vương này thật đáng ghét, không thể ở thêm, không muốn ở lại.
Hoa lan u minh giống như rất khát, điên cuồng hấp thu linh khí, linh khí chung quanh dày đặc như sương mù cũng dần tiêu tan.
Thời điểm Nam Chi tỉnh lại, phát hiện mình đang ngồi xổm trong hoa viên, ánh mắt vô cùng mê mang, không phải ta đang ngủ sao, sao ta lại ở chỗ này?
Nam Chi nghi hoặc, ta bị mộng du!
Nam Chi đứng lên, vỗ vỗ bùn đất dính trên người, sương sớm đã thấm ướt quần áo.
Trong lòng Nam Chi thầm lẩm bẩm, luôn cảm thấy là Mai Ngọc thấy cô ngủ rồi, đem cô ném vào hoa viên.
Bởi vì trong cốt truyện Mai Ngọc luôn thích tra tấn Yên Phi.
“Yêu Hậu ở bên kia.”
Thị nữ nhìn thấy Nam Chi, lập tức chạy chậm tới, hô lên với cô: “Ngươi mau ra đây, sao ngươi có thể ở trong hoa viên được, mau ra đây, đây là khóm hoa quân thượng thích nhất.”
Nói đúng ra, là khóm hoa Tuyên Phù thích nhất.
Nam Chi bị thị nữ kéo ra khỏi bồn hoa, thân thể lảo đảo một chút, thị nữ vô cùng lo lắng nhìn hoa viên, thật cẩn thận kiểm tra cây hoa.
Nhìn thấy cây hoa không có tổn hại gì, thị nữ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, quay đầu lại nói với Nam Chi: “Quân Hậu, ngươi không thể làm loạn những bông hoa này được, bằng không quân thượng sẽ trách tội.”
Nam Chi cũng không cãi cọ với nàng, ngay bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại ở trong hoa viên.
“Yên Phi, ngươi làm ta sợ muốn chết, ngươi chạy đi đâu vậy?” Mai Ngọc nhìn thấy Nam Chi, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ sợ cô bị người của cung Yêu Vương ám sát.
Nam Chi hỏi: “Không phải ngươi ném ta vào trong hoa viên sao?”
Chân ta đã có chút tê rần!
Mai Ngọc khiếp sợ, “Sao ta có thể làm ra chuyện như vậy.”
Nàng sẽ không dại đột đến mức gây rắc rối ở ngay ngày đầu đến cung Yêu Vương.
Mai Ngọc có chút buồn bã nói: “Ngươi nghĩ xấu về ta quá rồi.”
Nam Chi thấy Mai Ngọc thật sự ủy khuất, trong lòng lại tự hỏi, sao cô lại ở trong hoa viên, thật là kỳ quái.
Nam Chi vuốt bụng nhỏ, nói với thị nữ: “Tỷ tỷ, ta muốn ăn cơm, ta muốn ăn cháo thịt nạc, cũng xào thêm mấy món ăn đi.”
Thị nữ: “…… Quân hậu, cung Yêu Vương không có nấu cơm.”
Nam Chi khiếp sợ, “Vậy các ngươi ăn cái gì?”
Thị nữ: “Hấp thu linh khí là được, cung Yêu Vương có nhiều linh khí như vậy, căn bản không cần ăn thêm cái gì.”
Nam Chi càng sửng sốt, “Là thật hay giả vậy?”
Thị nữ chỉ có thể ăn ngay nói thật: “Cung Yêu Vương không được phép đốt lửa, nếu ngươi muốn ăn cái gì, có thể đến tửu lầu phía dưới cung Yêu Vương.”
Nam Chi a một tiếng: “Ta không có tiền.”
Cô lại hỏi tiếp: “Quân thượng đâu, tướng công ta đâu?” Ta phải đi tìm hắn xin ít tiền đi ăn cơm.
Thị nữ dùng ánh mắt kì dị nhìn Nam Chi, ngay sau đó lắc đầu, “Ta không biết.”
Nam Chi chỉ có thể la lớn: “Tướng công, tướng công, ngài đang ở đâu, ta có chuyện cần gặp ngài.”
Mọi người:……
“Ngươi đừng kêu nữa, ở cung Yêu Vương không được phép làm ra hành vi thất lễ như vậy.” Thị nữ vội vàng ngăn cản Nam Chi, “Không thể lớn tiếng ở cung Yêu Vương.”
Nam Chi: “Nhưng nếu ta không kêu lên, làm sao ta có thể tìm thấy tướng công, tướng công, tướng công, ngài đang ở đâu, ta không có tiền ăn cơm.”
Mí mắt Mai Ngọc giật giật điên cuồng, cảm thấy mình sắp ngất đi rồi, nàng cảm thấy hành vi của Yên Phi, sớm muộn gì cũng sẽ bị Yêu Vương đánh chết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]