Edit: Kim
Phó Văn Âm nghĩ, đến nhà người khác còn phải xem sắc mặt của họ, còn không bằng cứ sống như vậy, dù sao thì ở trong mắt người khác, nàng cũng là điềm xấu không thể gả đi được.
Không sao cả, cho dù có phải chịu một chút lời đồn đãi vớ vẩn, cũng vẫn tốt hơn là dây dưa với người khác.
Thậm chí bây giờ Phó Văn Âm còn có chút sợ nam nhân.
Nam tử trong gia đình quyền quý giống như Cao Chiêm, bọn họ cao cao tại thượng như vậy, sẽ không coi trọng tâm trạng của nàng.
Mà một nam tử bần hàn, sinh hoạt hàng ngày còn khó khăn, nàng còn phải nuôi con gái, lại còn phải sinh con cho nam nhân đó, nam nhân kia có ghét bỏ lăng mạ con gái nàng hay không.
Phó Văn Âm là một người nhát gan, không dám thay đổi, một khi nàng đã thích ứng với cách sống nào, bất luận là cách sống đó là tốt hay xấu, đều không dám dễ dàng thay đổi.
Bây giờ Phó Văn Âm đã thích ứng với cuộc sống không có nam nhân, lại muốn nàng bắt đầu yêu một nam nhân nữa, là một chuyện vô cùng khó.
Bạch mẫu hàn huyên với Phó Văn Âm một lúc rồi rời đi, về đến nhà, nhìn thấy Bạch Quân Nghĩa đang đọc sách trong sân.
Không ai hiểu con bằng mẹ, Bạch mẫu biết con trai đang đợi mình, muốn biết đáp án của Phó Văn Âm.
Bạch mẫu đặt rổ xuống, không nói gì, quả nhiên thấy con trai buông sách xuống, đi tới hỏi: “Mẹ, Văn Âm nói thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3504438/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.