Edit: Kim
Có rất nhiều tiểu thư khuê các đứng bên cửa sổ, sôi nổi ném túm thơm, trâm cài, thậm chí là đồ trang sức xuống trước mặt ba người, ai nấy đều cười hì hì, bầu không khí tràn ngập hơi thở vui mừng.
Phó Văn Âm nhìn thấy, cũng nở nụ cười, thật lòng cảm thấy vui mừng cho Bạch Quân Nghĩa, hắn có tương lai tốt đẹp.
“Bạch thúc thúc, Bạch thúc thúc……” Nam Chi nhảy dựng lên, hét lên với Bạch Quân Nghĩa, Bạch Quân Nghĩa nhìn về phía này, nhìn thấy Phó Văn Âm, nở nụ cười với nàng.
Phó Văn Âm cũng mỉm cười đáp lại, ngay sau đó cúi đầu, không nhìn lâu, nụ cười trên mặt Bạch Quân Nghĩa hơi cứng lại, hắn quay người đi, tiếp tục diễu hành.
“Thật là uy phong nha!” Trên đường về nhà, Cẩu Đản cảm thán nói.
Nam Chi cảm thấy thế giới cổ đại thật không tốt, tại sao nữ tử lại không được đi học, chỉ có nam tử mới có thể đi học?
Thật không công bằng, dựa vào cái gì nha!
Những chuyện Nam Chi cho là điều hiển nhiên, ở nơi này lại không phải là điều hiển nhiên, thật sự khiến Nam Chi nghi hoặc lại thất vọng.
Ta còn là một đứa trẻ, ta nên đi học.
Nam Chi hỏi Cẩu Đản: “Ngươi muốn đi học sao?”
Cẩu Đản sửng sốt một chút, lắc đầu: “Ta là một kẻ ăn mày, có thể được phu nhân thu nhận đã là rất may mắn, đọc sách là chuyện ta không nên nghĩ tới, ta còn phải nỗ lực làm việc báo đáp phu nhân.”
Phó Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3504442/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.