Edit: Kim
Cái gì mà tuấn lãng soái khí, cái gì mà quyền cao chức trọng, đều không quan trọng bằng đồ ăn đâu.
Bây giờ Nam Chi lo lắng mình không có gì để ăn, bệnh hay lo lắng của Phó Văn Âm đã lay sang cho Nam Chi rồi.
Phó Văn Âm lo lắng sốt ruột mấy ngày, ra ngoài một chuyến, sau đó về nhà nói với Nam Chi: “Mạn Nhi, ta và Bạch thúc thúc sắp thành thân.”
Nam Chi kinh ngạc: “Mẹ, không phải mẹ không muốn thành thân với Bạch thúc thúc sao?”
Một lát sau, Nam Chi hỏi: “Mẹ, có phải là vì mẹ lo lắng không có đồ ăn không?”
Trong nhà Bạch thúc thúc có rất nhiều đồ ăn, Phó Văn Âm không còn cách nào khác, chỉ có thể thành thân với Bạch thúc thúc?
Phó Văn Âm xoa đầu Nam Chi. “Con có vui không?”
Nam Chi hỏi lại: “Mẹ, mẹ có vui không?”
Phó Văn Âm chỉ mỉm cười, sau khi cơm nước xong, Nam Chi đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, hỏi Phó Văn Âm, “Mẹ, có phải mẹ muốn dụ cha ruột con ra không?”
Thành thân với Bạch thúc thúc thời điểm xảy ra dịch bệnh, rất nguy hiểm.
Phó Văn Âm giật mình, nhưng chỉ nói: “Ta nghĩ, ta không muốn kết thúc với Bạch Quân Nghĩa như vậy.”
Nam Chi nghiêm túc nhìn Phó Văn Âm: “Thật vậy sao?”
Thân mình Phó Văn Âm rũ xuống, “Được rồi, là vì dụ cha con ra.”
“Mạn Nhi, nếu cha con thật sự tới, hắn sẽ chết, con có trách ta không, ta khiến con không có cha.”
Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3500170/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.