Edit: Kim
Người của y quán vội vàng báo cáo với triều đình, chuyện kinh thành phát sinh dịch bệnh nhanh chóng lan truyền, các bá tánh cực kỳ sợ hãi, chen chúc muốn ra khỏi thành, nhưng cổng thành vẫn đóng chặt, không thể thoát ra được, tiếng kêu gào vang vọng khắp nơi, người muốn ra khỏi thành chen chúc đông nghẹt ở các cổng thành.
Khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Khi hoàng đế biết được tin kinh thành xảy ra dịch bệnh, phản ứng đầu tiên là hoài nghi có người làm, kinh thành đã nhiều năm không có dịch bệnh.
Kinh thành chính là nơi tọa trấn của hoàng đế, nhưng bây giờ lại xảy ra dịch bệnh, chẳng phải là đang nói ông trời đang muốn trừng phạt người làm hoàng đế là hắn sao?
Có phải lại phải hạ chiếu cáo tội không.
Hơn nữa ngay cửa nhà lại xảy ra dịch bệnh, vẫn làm hoàng đế rất sợ hãi.
Phản ứng thứ hai là nghi ngờ người làm ra chuyện này là Cao Chiêm, cái con dê nát kia đang gây rắc rối.
Bây giờ phía Đông Thành đang được phong tỏa lại để ngăn chặn dịch bệnh lây lan.
Hoàng đế lệnh các thái y ở thái y viện nhanh chóng tìm ra phương thuốc có thể trị bệnh, ngăn chặn dịch bệnh.
Phó Văn Âm đi ra ngoài mua đồ ăn cũng không mua được gì, gần như đã bị cướp sạch, cửa hàng lương thực cũng như thế, Phó Văn Âm vô cùng hoảng sợ.
Phó Văn Âm về đến nhà, thở dài nói với Nam Chi: “Chúng ta sắp không còn gì để ăn rồi.”
“Bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3499882/chuong-378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.