Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

“Lộp bộp……”

Trong lòng Tuyên Uy hầu trầm hẳn xuống, ông ta hiểu ý của hoàng đế, giao binh quyền ra tự nhiên sẽ được kết luận đã điều tra rõ ràng, nếu Tuyên Uy hầu không biết điều, tất nhiên sẽ điều tra lại cho rõ ràng.

Để bảo vệ Tuyên Uy hầu phủ, binh phù nhất định phải giao ra, cho dù không muốn giao cũng phải giao ra.

Trong lúc nhất thời, Tuyên Uy hầu khom lưng, khó nhọc đưa tay ra: “Thần hiểu rõ.”

Không!!!

Cao Chiêm loạng choạng, muốn hắn giao binh quyền ra, nhưng giữa hắn và Phó Văn Âm lại không có kết quả gì.

Hắn biết mình bị hoàng đế nghi ngờ, cho nên mới muốn giao binh quyền ra, thuận tiện nhờ hoàng đế tứ hôn, phủi sạch tội danh cướp đoạt dân nữ.

Nhưng lại bị Mạn Nhi đánh loạn một phen, cả người và binh quyền đều mất, cũng không thể thực hiện được nữa.

Những người khác trong hầu phủ sẽ không bao giờ chấp nhận Phó Văn Âm, cũng sẽ không chấp nhận đứa con gái Mạn Nhi này!

Ngay cả Cao Chiêm cũng nảy sinh lòng thù hận với hai mẹ con, có oán hận, có khúc mắc.

Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy?!

Hắn chỉ muốn ở bên người mình yêu mà thôi.

Hắn sẽ đền bù xứng đáng cho bọn họ, tại sao các nàng lại muốn làm như vậy, làm mọi chuyện thành ra như vậy.

Kỳ thật Cao Chiêm cũng muốn nộp binh quyền lên trên, nhưng cha lại không vui, địa vị có binh quyền và không có rất khác nhau, Tuyên Uy hầu là độc nhất vô nhị ở kinh thành.

Sự việc cứ kéo dài như vậy, khi không thể cứu vãn được nữa, Cao Chiếm muốn lợi dụng chuyện này để giao binh quyền ra, tiện thể thu được lợi ích tối đa.

Nhưng mà, sự việc lại biến thành như vậy!

Mặc dù Cao Chiêm bị nữ nhân xoay vòng vòng, nhưng dù sao cũng được thừa hưởng nền giáo dục tinh anh, vẫn có chút chiêu trò.

“Ân hừ……”

Cuối cùng Cao Chiêm cũng không nhịn được nữa, máu trong yết hầu dâng lên, hắn liều mạng mím môi, nhưng khóe miệng vẫn có một dòng máu chảy xuống.

Hoàng đế nhìn thoáng qua, Cao Chiêm vội vàng lau vết máu, trong lòng hoàng đế khẽ mỉm cười.

Tướng quân cầm binh phù ra ngoài chiến đấu, đánh xong trận, nộp binh phù lên trên, chờ lần sau có chiến sự, lại nhận binh phù tác chiến.

Nhưng Cao Chiêm lại không hiểu chuyện, một hai khiến mọi việc trở nên tồi tệ.

Hoàng đế muốn duỗi người, chuyện đã giải quyết xong, đã rất đói bụng, đói quá, đói quá!

Đại thái giám hô: “Có việc khởi tấu, không có việc gì bãi triều.”



Các đại thần quỳ xuống, “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Trong lòng hoàng đế rất vui mừng, nhanh nhẹn rời đi rồi, cơm sáng hôm nay phải ăn nhiều một chút.

Các đại thần tụm năm tụm ba ra khỏi đại điện, mọi người nhìn nhau, lại nhìn về phía cha con Cao gia, người thua duy nhất chỉ có Cao gia.

Lại nhìn đứa trẻ thật cẩn thận đứng dậy, nuôi được một đứa trẻ như vậy chết cũng không oan uổng.

Sau này bọn họ phải nuôi dạy con cái cho thật tốt, trẻ con nuôi dạy không tốt, thật sự rất đáng lo.

Nam Chi chịu đựng cơn đau ở mông chạy đi tìm mẹ, Phó Văn Âm đã hôn mê, sắc mặt trắng như tờ giấy dưới nắng vàng, Nam Chi sợ hãi chạy nhanh tới, liên tục hô: “Mẹ, mẹ……”

Cao Chiêm thấy vậy, muốn đi tới, lại bị cha túm chặt, Tuyên Uy hầu lạnh lùng nhìn con trai, từ kẽ răng phát ra tiếng rít gào, “Bọn chúng hại hầu phủ thành ra như vậy, ngươi còn quan tâm tới bọn chúng?”

Vẻ mặt Cao Chiêm vô cùng đau khổ rối rắm, chỉ có thể theo cha mà đi rồi, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn lại, nhìn đứa trẻ thật cẩn thận lay Phó Văn Âm, mà Phó Văn Âm vẫn không nhúc nhích.

Cao Chiêm kinh hãi, Phó Văn Âm có phải đã chết rồi không?

Nếu Phó Văn Âm đã chết……

Lúc này hận ý Cao Chiêm đối với bọn họ mới tiêu tan đi một ít.

Chờ các đại thần đều đi rồi, mấy cái thái giám đi lại đây, nâng Phó Văn Âm lên, Nam Chi sốt ruột hỏi: “Các ngươi, các ngươi muốn đưa mẹ ta đi đâu?”

Thái giám nói: “Bôi thuốc rồi ném ra khỏi cung.”

Nam Chi thở ra một hơi, “Cảm ơn mọi người, cảm ơn……”

Thái giám chỉ nói: “Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.”

Nam Chi cũng liên tục gật đầu, giống như một bài hát mà lặp lại, “Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, mông ta cũng đau, có thể lấy thuốc bôi không?”

Thái giám:……

Cung nữ bôi thuốc cho Phó Văn Âm và Nam Chi, Phó Văn Âm vẫn hôn mê, Nam Chi cẩn thận sờ tay mẹ, cảm nhận được mạch đập, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mẹ không chết là tốt rồi.

Cô muốn cứu mẹ ra, nhưng không ngờ mẹ lại bị đánh, quả nhiên cô đã nghĩ quá ít.

Đầu Nam Chi ong ong, vô cùng buồn ngủ, thân thể nho nhỏ có chút không thể chịu được, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ.

Một chiếc xe ngựa dừng lại ở cửa Bạch gia, một nữ tử và một đứa trẻ bị ném ở cửa, Nam Chi nghe thấy tiếng kêu rên khe khẽ của mẹ, nhìn động tác thô bạo của bọn thái giám, cô thở dài, “Cảm ơn các ngài, cảm ơn!”

Ít nhất cũng đưa hai người về tới nhà.

Thái giám không nói gì, lên xe ngựa phóng đi rồi.

Nam Chi tiến lên gõ cửa, người mở cửa là Bạch Quân Nghĩa, Bạch Quân Nghĩa thần sắc đờ đẫn, hai mắt đỏ ngầu, khi nhìn thấy Nam Chi, vẻ mặt có chút ngơ ngác, giống như không thể tin được, nhẹ giọng hô: “Mạn Nhi?”



Nam Chi lập tức nói: “Bạch thúc thúc, mẹ bị thương, bị phạt trượng.”

Bạch Quân Nghĩa giật mình, nhìn Phó Văn Âm đang nằm trên mặt đất, hắn lập tức cẩn thận bế nàng lên, nhanh bước chân đi vào trong nhà.

“Chuyện gì vậy?”

“Văn Âm làm sao vậy?”

“Đứa trẻ trở về rồi, tìm được đứa trẻ rồi.”

Cha mẹ Bạch gia nhìn thấy đứa trẻ, nhẹ nhàng thở ra, nhìn thấy Phó Văn Âm đang hôn mê, sắc mặt lại trở nên khẩn trương hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Bạch Quân Nghĩa đặt Phó Văn Âm nằm lên giường, lại vội vàng đi tìm đại phu.

Nam Chi canh giữ ở mép giường, nước mắt từng giọt rơi xuống, Bạch mẫu hỏi: “Mạn Nhi, rốt cuộc là làm sao vậy?”

Là bị tên nam nhân hung ác kia đánh sao, sau đó ném tới Bạch gia.

Đến tột cùng là tên nam nhân kia có ý gì, cướp người đi rồi, đánh một trận rồi đưa trở về, là khiêu khích hay là trả thù.

Nam Chi nức nở mà nói: “Mẹ bị Hoàng Thượng phạt trượng, là vì ta.”

Mẹ bị đánh thay cô.

“Trời ạ!” Bạch mẫu lập tức ôm ngực, thậm chí hít thở cũng không thông, vội vàng bám vào tường, vẻ mặt của Bạch phụ cũng thay đổi.

Chỉ mới một buổi tối, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chạng vạng ngày hôm qua thành thân, buổi sáng ngày hôm nay, tân nương đã bất tỉnh nhân sự.

Bạch gia thật sự rối loạn!

Bạch Quân Nghĩa mời đại phu tới rồi, đại phu kiểm tra, kê đơn thuốc, yêu cầu mọi người chú ý tới cơn sốt.

Nam Chi nói: “Ta cũng bị đánh, đánh rất nhiều.”

Bạch Quân Nghĩa vội vàng muốn xem Nam Chi bị thương chỗ nào, Nam Chi nắm chặt quần, “Thúc không xem mông ta được.”

Bạch Quân Nghĩa chỉ có thể nhờ Bạch mẫu xem một chút, Bạch mẫu thấy mông Nam Chi sưng tấy, làn da sưng tới căng bóng, bên trên chồng chất dấu vết.

Bạch mẫu vội vàng hỏi: “Đây cũng là do Hoàng Thượng đánh ngươi?”

Nam Chi gật đầu nói: “Đúng vậy.” Dùng dây mây đánh, rất đau.

Bạch mẫu ôm ngực khóc to, đây là chuyện gì nha.

Bạch mẫu sợ tới mức mặt mày xanh mét, toàn thân khẩn trương vô cùng.

Nam Chi thật sự không chịu nổi nữa, ngủ thiếp đi bên cạnh mẹ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.