Edit: Kim
Thiên sứ cong eo bước nhanh vào trong đại điện, cúi người thì thầm vào tai hoàng đế một phen.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía hoàng đế, không biết có lục soát ra đồ vật nhạy cảm nào đó hay không.
Hoàng đế gật đầu tỏ vẻ đã biết, hắn quét qua mọi người trong đại sảnh một lượt, ánh mắt dừng lại trên người hai cha con Tuyên Uy hầu phủ.
Trên trán Cao Chiêm đổ mồ hôi lạnh, sau lưng Tuyên Uy hầu ướt đẫm mồ hôi, quần áo dính trên người vô cùng khó chịu.
Ánh mắt của đế vương dừng lại trên người bọn họ, trong lòng bọn họ dâng lên cảm giác sợ hãi.
Cái đế vương đa nghi này, nếu thật sự lục soát ra đồ, hầu phủ nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Có quỷ mới biết có vài thứ từ đâu tới.
Ngay thời điểm hai cha con vô cùng áp lực, hoàng đế mở miệng nói: “Cũng không tìm được thứ gì, Cao ái khanh, các ngươi chịu khổ rồi.”
“Hô……” Hai người thở ra một hơi thật dài, trái tim dần ổn định lại, giống như một cái lò xo mất đi lực ép, điên cuồng nhảy dựng lên, ‘thịch thịch thịch’ đập trong lồng ngực.
Tuyên Uy hầu thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra hoàng đế cũng không định xay xong giết lừa, Cao Chiêm đánh thắng nhiều trận như vậy, nếu trực tiếp bị gán cho tội danh thông đồng với địch bán nước, khó tránh khỏi sẽ bị người ta nói hoàng đế khắc nghiệt thiếu tình cảm.
Nhưng mà, binh quyền vẫn không giữ nổi như cũ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3489685/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.