Thiên sứ cong eo bước nhanh vào trong đại điện, cúi người thì thầm vào tai hoàng đế một phen.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía hoàng đế, không biết có lục soát ra đồ vật nhạy cảm nào đó hay không.
Hoàng đế gật đầu tỏ vẻ đã biết, hắn quét qua mọi người trong đại sảnh một lượt, ánh mắt dừng lại trên người hai cha con Tuyên Uy hầu phủ.
Trên trán Cao Chiêm đổ mồ hôi lạnh, sau lưng Tuyên Uy hầu ướt đẫm mồ hôi, quần áo dính trên người vô cùng khó chịu.
Ánh mắt của đế vương dừng lại trên người bọn họ, trong lòng bọn họ dâng lên cảm giác sợ hãi.
Cái đế vương đa nghi này, nếu thật sự lục soát ra đồ, hầu phủ nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Có quỷ mới biết có vài thứ từ đâu tới.
Ngay thời điểm hai cha con vô cùng áp lực, hoàng đế mở miệng nói: “Cũng không tìm được thứ gì, Cao ái khanh, các ngươi chịu khổ rồi.”
“Hô……” Hai người thở ra một hơi thật dài, trái tim dần ổn định lại, giống như một cái lò xo mất đi lực ép, điên cuồng nhảy dựng lên, ‘thịch thịch thịch’ đập trong lồng ngực.
Tuyên Uy hầu thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra hoàng đế cũng không định xay xong giết lừa, Cao Chiêm đánh thắng nhiều trận như vậy, nếu trực tiếp bị gán cho tội danh thông đồng với địch bán nước, khó tránh khỏi sẽ bị người ta nói hoàng đế khắc nghiệt thiếu tình cảm.
Nhưng mà, binh quyền vẫn không giữ nổi như cũ.
Nam Chi mê mang nói: “Rõ ràng là ta đã thấy được.”
Cao Chiêm cảm thấy mình và đứa con gái này chính là kẻ thù, vốn dĩ hắn muốn cho hai mẹ con một cuộc sống tốt đẹp, bù đắp cho bọn họ.
Nhưng mà….
Các nàng lại làm ra chuyện như vậy, hầu phủ căn bản không thể dung thứ cho bọn họ.
Tại sao, chẳng lẽ hắn không thể có được hạnh phúc sao?
Tuyên Uy hầu càng tức giận, là một người muốn giữ gìn vinh quang cho hầu phủ, ai đối phó với hầu phủ, chính là kẻ thù của ông ta, cho dù có là huyết mạch của hầu phủ.
Huống chi cũng chỉ là một đứa con gái.
Hoàng đế nhìn bộ dạng mê mang của đứa trẻ, nói: “Sao ngươi lại biết chữ viết kia kỳ lạ?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của hai cha con Cao gia lại trở nên khó coi.
Nam Chi nói: “Mẹ dạy thần đọc chữ, ký tự rất kỳ lạ.”
Từ lúc Phó Văn Âm tiến vào đại điện trong lòng không ngừng run sợ, mờ mịt nhìn mọi chuyện phát triển tới bây giờ, cũng biết mình và hầu phủ đã kết thù, không còn cơ hội hòa hoãn.
Phó Văn Âm là người hiểu rõ hơn ai hết hầu phủ coi trọng vinh quang tới cỡ nào.
Phó Văn Âm dập đầu nói: “Là dân nữ dạy đứa trẻ đọc chữ.”
Cao Chiêm không thích đứa con gái này, càng không có ý định dạy dỗ, cho nên là người làm mẹ là Phó Văn Âm, chứ không phải là cha.
Cao Chiêm một hơi hít sâu, kìm nén máu ở cổ họng muốn phun ra ngoài, hắn cưỡng chế nuốt xuống, lúc này phun ra sẽ bị hoàng đế hiểu lầm.
Hắn khẽ rên rỉ, toàn thân run lên, trong phổi như có một cây đao càn quấy, khiến hơi thở của hắn như bị nắm chặt, liên tục tra tấn trái tim hắn.
Phó Văn Âm, Phó Văn Âm nàng……
Cao Chiêm hơi nhắm mắt lại, cắn chặt răng, cơ má giật giật.
Hoàng đế nhướng mi, bộ dạng Lã Vọng buông cần, nói với Nam Chi: “Vậy làm sao ngươi có thể chắc chắn được đó là văn tự của bọn Hung Nô?”
Nam Chi nói: “Chữ của mọi rợ rất giống muỗi.”
Hoàng đế phớt lờ hai cha con Cao gia, nói với Nam Chi: “Cho dù bọn họ có viết thư cũng không có vấn đề gì cả, sao ngươi lại cho rằng chuyện này là sai?”
Một đứa trẻ sao có thể biết được chuyện thông đồng với địch bán nước, nói không chừng có người đứng đằng sau…….
So với cha con Cao gia, hoàng đế càng muốn biết chuyện này hơn.
Nam Chi thản nhiên nói: “Chỉ có bằng hữu mới viết thư cho nhau, chúng ta không phải đang gây chiến với bọn họ sao?”
Mọi người:……
Kỳ thật thì cũng không nhất định chỉ có bằng hữu mới gửi thư cho nhau, nói không chừng là bọn mọi rợ gửi thư tới mắng Cao Chiêm đấy, rốt cuộc thì Cao Chiêm cũng đánh bọn họ thảm như vậy.
Hoàng đế đột nhiên lạnh giọng hô: “Thật to gan, dám vu cáo mệnh quan triều đình, kéo xuống đánh 50 trượng.”
Mọi người đều sợ hãi trước cơn giận dữ đột ngột của hoàng đế, xôn xao quỳ xuống thành một mảnh, kêu hoàng đế bớt giận.
Nam Chi theo bản năng che mông lại, cô không thể bị đánh vào mông nữa, mông cô đã sưng tấy rồi.
Phó Văn Âm vốn chỉ là con gái của một huyện lệnh nhỏ, lần đầu tiên được thấy thiên nhan, tức khắc bị dọa cho sợ run rẩy, nhưng vì con gái, nàng lấy hết can đảm nói: “Hoàng Thượng, xin cho dân nữ chịu thay con gái.”
Hoàng đế ồ một tiếng, “Được.”
Phó Văn Âm lập tức bị thị vệ kéo ra ngoài, Nam Chi đưa tay kéo mẹ lại, sắc mặt Phó Văn Âm tái nhợt như tờ giấy, đồng tử run rẩy, nhưng vẫn cố lộ ra nụ cười yếu ớt, “Mạn Nhi, mẹ không sao, mẹ không sao.”
Phó Văn Âm bị ấn xuống ghế, thị vệ giơ trượng lên, một thái giám đi tới, nói thầm gì đó với thị vệ, thị vệ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Phó Văn Âm không nghe được thị vệ và thái giám nói cái gì, cơ thể nàng không tự chủ được mà run rẩy, 50 trượng, nàng cảm thấy bản thân mình còn không chịu nổi một trượng.
Nhưng để con gái chịu hình, con gái sẽ chết.
Đôi mắt Phó Văn Âm mờ đi vì nước mắt, một mảnh vải có mùi lạ được nhét vào miệng nàng.
“Bang……”
Tấm ván đập vào người Phó Văn Âm, Phó Văn Âm nhăn mặt vì đau đớn, nàng nghĩ, có lẽ nàng sẽ chết.
Một ít hồi ức không tự chủ được mà hiện lên trong đầu, lần đầu tiên gặp Cao Chiêm.
Nàng nghĩ, gặp phải Cao Chiêm, chính là khởi đầu của bất hạnh.
Có lẽ nàng vẫn sẽ cứu người, nhưng sẽ không chấp nhận lời hứa hẹn của Cao Chiêm, nhưng tưởng tượng tới tính cách của Cao Chiêm, cho dù nàng có cự tuyệt, Cao Chiêm vẫn sẽ như trước.
Cho nên, đây chính là một đề bài không có lời giải.
Như vậy, lựa chọn duy nhất là không cứu Cao Chiêm.
Có rất nhiều tấm gương đẫm máu khuyên các cô nương đừng tùy tiện nhặt người, nhẹ thì ngược tâm ngược phổi, nặng thì tan cửa nát nhà chỉ còn lại một mình.
Nam Chi nghe tiếng đánh trượng bạch bạch bạch bên ngoài, nước mắt lưng tròng, liệu mẹ Mạn Nhi có chết hay không, có bị đánh chết hay không, cô muốn cứu người, kết quả lại khiến mẹ chịu khổ.
Lòng dạ người lớn thật bẩn thỉu, cô nghĩ, cha Mạn Nhi đã hủy lá thư rồi, sao có thể giữ lại lâu như thế được, đây chính là một cái nhược điểm nha!
Trong lòng Tuyên Uy hầu thầm cầu nguyện, nữ nhân kia dứt khoát chết đi, 50 trượng, đừng nói là nữ nhân, ngay đến cả nam nhân cũng bị đánh chết.
Đây là thứ yêu tinh gì, quyến rũ Cao Chiêm không màng tới gia tộc, nữ nhân như vậy chết sớm là tốt nhất.
Một lúc sau, hoàng đế bước xuống bậc thang, đi đến trước mặt cha con Cao gia, vươn tay đỡ bọn họ dậy, “Cao tướng quân vất vả đạt được công lao như vậy, trẫm sẽ không để các ngươi chịu oan uổng.”
Tuyên Uy hầu tỏ vẻ mang ơn đội nghĩa, thậm chí còn rưng rưng nước mắt, vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào nói: “Khấu tạ Hoàng Thượng, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.”
Hoàng đế gật đầu, “Chuyện này trẫm nhất định sẽ điều tra rõ ràng, chỉ là trong chuyện này vẫn có nhiều điểm đáng ngờ, Cao tướng quân tạm thời không thể lãnh binh, chờ trẫm điều tra rõ ràng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]