Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Nếu là trước đây, Phó Văn Âm vẫn còn là một thiếu nữ ngây thơ, mong có được một tình yêu say đắm, mong chờ có được một người phu quân yêu thương không nghi ngờ, ân ái tới đầu bạc.

Nhưng trải qua mấy năm ở hầu phủ, nàng đã hiểu ra rất nhiều điều.

Nàng không thể trợ giúp cho hầu phủ, cũng không được hoan nghênh, nếu hầu phủ bởi vì nàng mà mất đi binh quyền, lại có hoàng đế tứ hôn, không thể tưởng tượng được hầu phủ sẽ trở thành cái dạng địa ngục gì.

Tất cả mọi người sẽ chán ghét nàng, sẽ hận nàng.

Phó Văn Âm chỉ nghĩ tới một chút đã run rẩy toàn thân.

Cho dù nàng đã nhìn thấu Cao Chiêm, nhưng những chuyện Cao Chiêm làm vẫn khiến nàng tuyệt vọng đến cùng cực.

“Mẹ……” Nam Chi kéo ống tay áo Phó Văn Âm, Phó Văn Âm khôi phục lại tinh thần, cười khổ nhìn con gái, nàng không có cách nào, không hề có biện pháp.

Nam Chi đột nhiên nói: “Mẹ, nói hết ra đi, không cần phải che giấu cho cha.”

Phó Văn Âm sửng sốt một chút, không biết con gái đang nói cái gì.

Giấu giếm cái gì, Cao Chiêm giấu giếm cái gì?

Còn gì nữa đây!

Tất cả mọi người không khỏi nghiêng người về phía trước, ngay cả hoàng đế cũng không nhịn được, hoàn toàn không cảm thấy đói bụng nữa, đói thì thế nào, ăn dưa vẫn thú vị hơn.

Hai cha con Tuyên Uy hầu cũng mê mang, trong lòng Tuyên Uy hầu dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt, ông ta không biết đứa nhỏ này sẽ lại gây ra phiền toái gì, có một số chuyện không chính đáng, sẽ gây ra tai họa cực lớn cho hầu phủ.

Có một số việc thậm chí không cần chứng cứ, có chứng cứ hay không không quan trọng, danh dự và sủng ái của đế vương không cần dựa vào chứng cứ.

Nam Chi nói: “Mẹ, mẹ đã nói, mẹ từng cứu cha, có một lần thấy cha nói chuyện cùng người mọi rợ.”

Lần Cao Chiêm bị thương và được cứu kia, bị đám mọi rợ Đột Quyết tới ám toán.

Lời này vừa nói ra, toàn bộ triều đình đều yên tĩnh, ý nghĩa trong câu này thật thâm sâu!

Cao Chiêm cũng biết mình phải lập tức giải thích, nếu không sẽ bị chụp cái mũ thông đồng với địch bán nước lên đầu, hắn cao giọng nói: “Hoàng Thượng, lần đó thần trúng mai phục, đám man rợ đó tới lục soát núi, thần chưa từng nói chuyện với đám man rợ đó.”

Tuyên Uy hầu cũng quỳ xuống giải thích: “Hoàng Thượng, Tuyên Uy hầu phủ tuyệt đối trung thành tận tâm với Đại Tề, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy, xin Hoàng Thượng minh giám.”

Hoàng đế chỉ nói: “Đây là chuyện gì, Phó thị, ngươi nói xem.”

Áp lực chuyển tới trên người Phó Văn Âm, Phó Văn Âm hơi hốt hoảng, nhìn con gái, lại nhìn bộ dạng chật vật của Cao Chiêm.



Trong lòng vô cùng rối rắm, chuyện về bọn mọi rợ, Phó Văn Âm biết, nhưng là nhìn thấy bọn mọi rợ kề đao lên cổ Cao Chiêm, nếu không phải nàng hô to binh lính tới, bọn mọi rợ kia đã giết chết Cao Chiêm.

Nhưng nếu đồng ý với lời con gái nói, tình thế của Cao Chiêm sẽ không ổn, thông đồng với địch bán nước, đây chính là tội lớn.

Nhưng nếu không đồng ý với lời của con gái, con gái có bị khép vào tội vu cáo không?

Hơn nữa con cáo trạng cha, vốn là đại nghịch bất đạo, nên làm cái gì bây giờ, nên làm cái gì bây giờ đây!

Phó Văn Âm chán ghét Cao Chiêm, không muốn dây dưa với Cao Chiêm, nhưng cũng không muốn hại hắn.

Trong lòng nàng cười khổ, đã như thế này rồi, nàng vậy mà lại có chút chờ mong với Cao Chiêm.

Nam Chi thấy mẹ mình đổ mồ hôi đầm đìa, biết mẹ khó lựa chọn, lập tức nói: “Con đi tới thư phòng của cha, nhìn thấy tin của bọn mọi rợ viết cho cha, ký tự trên đó rất lạ.”

Đây là ký ức khi còn nhỏ của nguyên chủ, Mạn Nhi muốn gặp cha, nhưng cha chưa bao giờ để ý tới nàng, nàng lợi dụng thời điểm không có ai canh giữ thư phòng, lén lút đi vào, bị Cao Chiêm phát hiện, hung hăng đánh một trận.

Rất đau, Mạn Nhi không bao giờ dám đi nữa.

Nam Chi nói với Phó Văn Âm: “Mẹ, chính là cái lần con vào thư phòng của cha bị đánh rất thảm.”

Nam Chi vẫn luôn hoài nghi cái danh ‘chiến thần’ của Cao Chiêm, cha của Mạn Nhi ngốc như vậy, tùy tiện một người cũng có thể lừa hắn xoay vòng vòng, sao có thể đánh giặc?

Nếu người ta cho hắn tin tức giả, hắn vẫn ngây ngốc tin?

Có lẽ kia chỉ là một tình tiết ngược trong cốt truyện, đánh người nhưng ta đau, là vì muốn ngược Phó Văn Âm.

Sắc mặt Phó Văn Âm cứng đờ, nhớ tới một lần kia, Mạn Nhi bị đánh sốt cao không dứt, thậm chí nàng còn tới cầu xin tỷ tỷ, cầu xin tỷ tỷ gọi đại phu tới.

Có lẽ Phó Văn Âm khóc quá thảm, Phó Văn Âm dập đầu, trên trán bầm tím, có lẽ đã khiến Phó Văn Phán cảm thấy vui sướng, đại phát từ bi mà gọi đại phu.

Sắc mặt Phó Văn Âm có chút sợ hãi, chẳng lẽ bởi vì như vậy, trong thư phòng có bí mật, cho nên mới liều mạng đánh con gái?

Lúc ấy Phó Văn Âm chỉ rất đau lòng khi thấy Cao Chiêm đối xử tàn nhẫn với con gái, là bởi vì giận chó đánh mèo, cho nên mới tàn nhẫn với con gái như vậy.

Khóe mắt Cao Chiêm muốn nứt ra nhìn con gái, không ngừng dập đầu nói: “Thần tuyệt đối không có ý nghĩ bất trung, xin Hoàng Thượng minh giám, xin Hoàng Thượng minh giám.”

Giờ phút này hắn nào có tâm tư nghĩ tới những thứ khác, chỉ có hận, chỉ có sợ hãi, hầu phủ sắp bị diệt tới nơi, đâu còn tâm tư nghĩ tới tình ái.

Tuyên Uy hầu cũng tận lực thể hiện lòng trung thành của mình, nếu có thể, ông ta thật sự muốn giết chết đứa con trai này của mình.

Có phải có bệnh hay không?

Nhảy qua nhảy lại giữa hai nữ nhân, lăn lộn tới lăn lộn lui, bây giờ thì đã xảy ra chuyện.



Không có ai coi trọng hai nữ tử Phó gia, càng không có ai để một đứa trẻ mấy tuổi vào mắt.

Sắc mặt hoàng đế trở nên khó coi, từ trên ngai vàng đứng lên, “Chuyện gì thế này?”

Chiến thần Đại Tề thông đồng với địch bán nước, chính là một chuyện vô cùng nực cười.

Nam Chi còn đổ thêm dầu vào lửa nói: “Thần nhìn thấy cha kẹt lá thư trong những cuốn sách trên kệ sách.”

Mọi người:……

Con mẹ nó!

Mọi việc đi xa quá rồi!

Đây là đứa trẻ gì, quả thực là một con hổ con mọc răng quá dài, không thể khống chế được.

“Ta giết ngươi.” Cao Chiêm đầy hận ý nhìn Nam Chi, Phó Văn Âm nhanh chóng đem đứa trẻ ôm vào trong lòng.

Hoàng đế lập tức nói: “Đưa Ngự lâm quân tới hầu phủ điều tra một chút.”

Hắn lại bổ sung một câu, “Tóm lại phải điều tra cho rõ ràng, không thể bôi nhọ người có công với Đại Tề được.”

Cha con Cao gia biết hoàng đế có ý gì, nếu không tìm được còn tốt, nếu tìm được, chính là đem nhược điểm tới tay hoàng đế.

Tuyên Uy hầu càng thêm cáo già xảo quyệt, lo lắng nếu không có chứng cứ, sẽ có người tạo ra chứng cứ.

Thiên sứ dẫn Ngự lâm quân tới bao vây hầu phủ, trực tiếp đi vào thư phòng.

Các nữ quyến Cao gia vô cùng sợ hãi, đặc biệt là phu nhân hầu gia, đối mặt với Ngự lâm quân cũng không tỏ ra sợ hãi, vẻ mặt tự nhiên hỏi có chuyện gì.

Thiên sứ cười ha hả ứng phó với người Cao gia, để Ngự lâm quân điều tra kỹ càng mọi ngóc ngách của thư phòng.

Hầu phu nhân thấy Ngự lâm quân điều tra thư phòng, sắc mặt vô cùng khó coi, thư phòng chính là nơi có rất nhiều bí mật của nam nhân.

Hầu phu nhân cho thiên sứ một túi bạc lớn, dò hỏi: “Phó Văn Âm kia tiến cung đã nói gì?”

Chân trước Phó Văn Âm vừa mới ồn ào tiến cung, sau lưng đã có Ngự lâm quân tới điều tra hầu phủ.

Hầu phu nhân tức muốn chết, đối với Phó Văn Phán sợ hãi rụt rè càng thêm chán ghét, “Rốt cuộc muội muội ngươi đã làm cái gì?”

Phó Văn Phán lập tức cúi đầu xuống: “Con dâu, con dâu không biết.”

Đây là thứ phế vật gì!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.