Edit: Kim
Khi mọi người biết được việc hoàng đế đưa hai mẹ con ra khỏi cung, cũng biết hoàng đế có ý gì, giống như trước mặt đứa cháu gái kia đã treo thẻ của hoàng đế, là không thể đụng tới các nàng.
Đến lúc đó không phải bọn họ tức giận, mà chỉ sợ Tuyên Uy hầu phủ tức muốn chết rồi.
Muốn làm chút gì đó với các nàng, nhưng hoàng đế vẫn đang nhìn, bây giờ còn có tội danh thông đồng với địch phản quốc hư hư thực thực ở đó, Tuyên Uy hầu tuyệt đối không thể trả thù các nàng.
Một khi làm cái gì, đó chính là lạy ông tôi ở bụi này, không đánh đã khai.
Cho dù có muốn làm cái gì, cũng phải chờ đến lúc ảnh hưởng của chuyện này giảm bớt.
Tuyên Uy hầu biết, Cao Chiêm cũng biết, hắn nhìn binh phù hình đầu hổ trước mặt, một lúc sau mới nói với cha: “Bây giờ con sẽ tiến cung giao nộp binh phù, lúc trước con đã sớm muốn giao nộp binh phù, cũng không tới mức bị nháo tới mức này.”
Tuyên Uy hầu rít gào, “Ngươi là đang trách ta, sự tình bị nháo tới mức này là do ai sai, một người nam nhân như ngươi lại không thể làm rõ chuyện của một nữ nhân, dây dưa không dứt.”
“Nếu không phải ngươi nhất quyết cướp người, sẽ có chuyện như vậy sao, còn về Mạn Nhi, hầu phủ không cần thứ con cháu như vậy.”
“Còn Phó Văn Phán kia, đuổi đi, phiền muốn chết.”
“Loảng xoảng……” Ngoài cửa có tiếng đồ vật vỡ vụn bắn tung tóe, sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3490017/chuong-355.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.