Edit: Kim
Đứa trẻ còn nhỏ đương nhiên không thể đánh trượng, xương cốt còn yếu, đánh hai trượng người cũng sẽ mất mạng.
Nhưng nếu không đánh, uy nghiêm để ở đâu, không thể phá quy củ.
Không cần đánh bằng trượng, có thể dùng cành cây mềm hơn để đánh, rất đau, nhưng chỉ là vết thương da thịt, không tổn hại tới xương cốt.
Là thật sự nghiêm chỉnh hoàn thành việc bị đánh.
Mông Nam Chi nóng rát, quần áo cọ xát vào cũng cảm thấy đau nhức, rất đau, nhưng nghĩ tới việc có thể cáo ngự trạng, cô vẫn có thể nhịn.
Hoàng đế lên tiếng nói: “Tại sao ngươi lại muốn cáo ngự trạng?”
Các đại thần rất cạn lời, hoàng đế thật sự tin đứa trẻ tới để cáo ngự trạng.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng.” Cao Chiêm đột nhiên bước ra khỏi hàng, cúi người nói với hoàng đế: “Đứa nhỏ này là con gái thần.”
Con gái Cao Chiêm?
Cao gia làm cái quỷ gì đây?
Tuyên Uy hầu mờ mịt, ta là ai, ta đang ở đâu, đã xảy ra chuyện gì?
Ồ, là cháu gái ta cáo ngự trạng.
Nam Chi nhìn thấy Cao Chiêm, có chút kinh ngạc nói: “Cha, cha cũng ở đây à.”
Cao Chiêm:……
Mọi người:……
Đúng là một trò hề.
Cao Chiêm nói với Hoàng Thượng: “Đứa nhỏ này ngày hôm qua đã bỏ trốn, khẩn cầu Hoàng Thượng để thần đưa nó về nhà.”
Hoàng Thượng ồ một tiếng, “Đứa trẻ cũng đã bị đánh, cũng không thể chịu đánh vô ích được, hỏi một câu đã.”
Nam Chi lập tức blah blah kể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3487198/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.