Edit: Kim
“Tới nha môn báo án đi.” Thị vệ xua đuổi Nam Chi.
Nam Chi nói: “Nơi này có trống Đăng Văn, ta muốn cáo ngự trạng, cha ta còn đang chờ mẹ ta về thành thân.”
Thị vệ: “Cha ngươi, mẹ ngươi thành thân?” Chưa thành thân đã có ngươi.
Nam Chi: “Là cha dượng.”
Thị vệ:……
Thật là phức tạp.
Thị vệ đánh giá Nam Chi từ trên xuống dưới, thái độ còn rất tốt nói: “Cáo ngự trạng phải bị đánh một trượng, một trượng cũng có thể đánh chết ngươi rồi, cho dù muốn cáo, cũng phải chờ người nhà ngươi tới.”
Cáo ngự trạng cũng không có dễ dàng như vậy.
Nam Chi lập tức nói: “Ta không sợ đánh trượng, cha ta bị người xấu đánh, không thể tới được, ông bà nội bị người xấu làm cho đổ bệnh, trong nhà chỉ còn mình ta có thể trốn thoát.”
Nam Chi vừa nói, vừa nói thầm, ta nói bừa, ta nói bừa, đừng dùng miệng quạ đen nha!
Thị vệ:……
Nghe cũng thật thảm, nhưng một đứa trẻ chưa tới năm tuổi muốn cáo ngự trạng, vẫn rất quá đáng, nàng có thể nói cho rõ ràng được sao?
Thị vệ bọn họ cũng sẽ bị khiển trách.
Nam Chi lập tức phàn nàn với thị vệ, cô thật sự cần phải cáo ngự trạng, nếu còn kéo dài thời gian, mẹ cô có thể sẽ chết.
Thị vệ cực kỳ rối rắm, lập tức đi báo cáo cấp trên, loại chuyện này vẫn phải cần cấp trên ra quyết định.
Thượng quan vội vàng ra tới, muốn đưa Nam Chi tới nha môn của kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3487154/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.