Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Mọi người nhất chí bán đứng Bùi Phồn Sinh, bán đồng đội là một chuyện vô cùng tốt đẹp nha!

Hơn nữa, quả thực là bọn họ còn chưa kịp làm cái gì, cũng chưa quay đầu lại, ngàn vạn lần không thể dính líu với Bùi Phồn Sinh.

Hơn nữa Bùi Phồn Sinh còn muốn kéo bọn họ lên thuyền giặc, cút đi!

Hành Long thấy những người này còn tương đối thức thời, cũng không quan tâm tới bọn họ, lực chú ý đều đặt hết lên người Bùi gia.

Hủy hoại toàn bộ Bùi gia, không giết người, chỉ phá đồ, người Bùi gia nhìn Bùi gia biến thành như vậy, cực kỳ đau lòng.

Đây chính là vả mặt, cái loại cảm giác điên cuồng vả mặt này, khiến người xem không ngừng hít vào mấy ngụm khí lạnh, tông môn của bọn họ không chịu nổi sự tàn phá này!

Giờ đây, tu sĩ toàn thiên hạ đều biết Bùi gia đối đầu với tiên quân, trong nhà bị đánh thành một mớ hỗn độn.

E hèm, mất mặt quá.

Nam Chi cảm nhận được cơn giận của Hành Long đã tiêu tan đi không ít, cô tiến đến gần tai Hành Long nói thầm, “Chúng ta đòi đồ của bọn họ.”

“Nơi này có rất nhiều linh khí.”

Hành Long tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Ngươi muốn nơi này sao, chúng ta không cần nơi đã từng có người khác ở qua.”

“Gấu mù cũng không thể rời khỏi nơi đó.”

Nam Chi nói: “Chúng ta có thể đòi đồ vật nha, Bùi gia nhất định có rất nhiều đồ, là đồ tốt.”

Hành Long ho khan một tiếng, bắt đầu rít gào nói mình đau lòng cỡ nào, cảm thấy bị mạo phạm bao nhiêu, sẽ không bỏ qua như vậy.

Tộc trưởng Bùi gia nghe thấy lời này, nghe ra ý tứ trong lời nói, lập tức nói: “Bùi gia nguyện ý bồi thường.”

Bùi Phồn Sinh:……

Sắc mặt Bùi Phồn Sinh đau đớn vặn vẹo, hắn nhìn về phía tộc trưởng, không nhịn được hô: “Tộc trưởng.”

Tộc trưởng lạnh lùng nói: “Đều đã như vậy, ngươi còn muốn thế nào?”

Danh dự của Bùi gia đã mất sạch, chẳng lẽ ngươi còn muốn lấy mạng người ném vào nữa sao?

Thực lực của Bùi Phồn Sinh rất mạnh, mạnh hơn người bình thường rất nhiều, nhưng đối mặt với thượng tiên, thực lực của hắn không đủ nhìn.

Hắn chỉ có thể tự xưng một tiếng ngụy tiên, ngụy tiên đối mặt với chân tiên, sao có thể thắng được, cho dù có gọi hết cường giả của Bùi gia tới, cũng chỉ khiến Bùi gia càng thêm rách nát, khiến cho các tông môn khác chê cười mà thôi.

Hành Long thấy có người biết điều, rất vừa lòng, lập tức nói: “Ta muốn linh thạch, một trăm viên linh mạch, một trăm bình linh tửu, thật nhiều linh quả.”



Người Bùi gia:........

Con mẹ nó, thật là quá đáng!

Hành Long lại nhìn về phía các lão đại khác, “Các ngươi cũng giống như vậy, đến lúc đó ta đến nhà các ngươi thu nợ.”

Mọi người:……

Mẹ nó!

Thật cạn lời nha!

Dựa vào cái gì?!

Chưa làm cái gì mà phải rút nhiều máu như vậy.

Hành Long nhíu mày lại, “Sao, các ngươi muốn quỵt nợ?”

Mọi người hít sâu: “Không có, nên bồi thường.”

Nam Chi làm trò trước mặt mọi người, “(^-^)V, Nhị gầy, chúng ta phát tài rồi.”

Hành Long bình tĩnh mà nói: “Chút đồ như vậy đã vui mừng, không phóng khoáng.”

Sắc mặt mọi người rất đặc sắc, giận mà không dám nói gì, như vậy mà nói là một chút đồ, ngươi đúng là rộng rãi!

Vẻ mặt của tộc trưởng Bùi gia là đặc sắc nhất, nhưng đối mặt với cường quyền, hắn cũng chỉ có thể câm miệng như bị ăn Hoàng Liên, có khổ mà không thể nói ra!

Trừ phi trong gia tộc có tiên nhân!

Sau khi thống nhất xong, mưa to ngừng lại, dòng sông cuồn cuộn cũng dần dần dừng lại, mây đen tan đi, ánh sáng chiếu rọi xuyên qua kẽ mây chiếu xuống mặt đất, mớ hỗn độn rách nát của Bùi gia dưới ánh sáng rực rỡ, càng thêm suy tàn.

Muốn xây dựng lại sẽ phải tốn rất nhiều công sức, mấu chốt là phong thủy của ngọn phúc sơn này đã bị phá hỏng, hơn nữa Bùi gia còn phải bồi thường đồ, lúc này đây, có thể nói là Bùi gia thiệt hại cả người và tài sản.

Từ trước tới giờ Bùi gia chưa từng phải chịu tổn thất như vậy, các đệ tử trừng mắt nhìn con ác long trên bầu trời, cảm thấy nhục nhã không cam lòng.

Hành Long mới không thèm để ý tới ánh mắt của những người này, các ngươi muốn nhìn bao nhiêu cũng được, nhưng lại không thể làm gì ta.

Ta thích nhìn thấy các ngươi như vậy, căm hận nhìn ta nhưng lại không thể làm gì ta.

Bùi gia chuẩn bị xong những gì Hành Long muốn, Hành Long để Nam Chi kiểm tra lại số lượng xem có đúng với yêu cầu hay không.

“Còn sống, tại sao ngươi lại còn sống.” Bùi Nghê Thường tỉnh lại, lọt vào tầm mắt là một mớ hỗn độn, ánh mặt trời chói mắt, nàng ta giơ tay che ánh nắng, nhìn thấy Nam Chi trên bầu trời, tức giận thét lên chói tai.



“Cha……” Bùi Nghê Thường nhìn về phía cha.

Sắc mặt Bùi Phồn Sinh ngưng trọng, hắn không biết phải giải thích với con gái như thế nào, giải thích rằng không ký được khế ước.

Nam Chi tính toán rõ ràng, nói với Hành Long: “Đủ đồ rồi.”

Hành Long: “Vậy đi thôi, về sau không được đi cùng con người nữa, nhân loại không phải thứ tốt đẹp, có tận 800 suy nghĩ, lúc nào cũng có thể tính kế chúng ta.”

Nam Chi biến thành người, nằm lên người Hành Long, Bùi Nghê Thường thấy Nam Chi sắp đi, lập tức hô: “Ngươi không được đi.”

Nam Chi cũng chưa đáp lại nàng ta, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng một cái, giống như gông cùm xiềng xích trên người đã biến mất.

“Ta muốn ngươi chết, ta muốn ngươi chết.” Bùi Nghê Thường không cam lòng khi nhìn thấy cô rời đi, nàng ta vội vàng dùng thần thức, muốn giết chết Nam Chi, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô biến mất không thấy bóng dáng.

Tại sao lại không thể giết được nó, tại sao tiểu súc sinh kia lại không chết.

Trong lòng Nam Chi rất vui mừng, hệ thống ca ca vừa nhắc nhở cô, Hổ Nữu tỷ tỷ đã thoát khỏi vận mệnh nguyên bản, thật sự tốt quá rồi.

Bùi Nghê Thường và Du Chiêu còn có thể ở bên nhau sao, không thể nào, bởi vì Bùi Nghê Thường đã giết chết cha của Du Chiêu.

Đạo thần thức kia của cha Du Chiêu vẫn luôn ở trong đầu Nam Chi, lúc đầu cô lợi dùng linh khí giam cầm đạo thần thức này lại, sau đó, lại nhờ Đại béo đóng đinh đạo ý thức đó vào trong thức hải của cô.

Thời điểm Bùi Nghê Thường muốn ký khế ước, Nam Chi lập tức nghĩ tới việc dùng đạo thần thức này, giải phóng nó, thao tác không được thuần thục, là nhờ hệ thống ca ca giúp đỡ.

Du Tĩnh giết chết hổ mẹ, bây giờ cũng coi như là đã báo thù.

Nam Chi thở dài, hỏi hệ thống: “Đây là có tính là ta đã giết người không, ca ca.”

Hệ thống: “Không tính, trăm nhân tất có quả, nếu không phải hắn đưa thần thức vào để khống chế ngươi, cũng sẽ không có những chuyện sau đó.”

“Một ý niệm, một hành vi cũng sinh ra hậu quả.”

Tuy rằng hệ thống an ủi Nam Chi, nhưng Nam Chi biết mình đã giết người.

Cô nằm ghé đầu vào lưng Nhị gầy, buồn bã nói: “Sau này ta sẽ phải làm một kẻ giết người sao?”

Hệ thống: “Không phải, thay đổi vận mệnh của người khác không nhất định phải giết người, con người đều là tự giam cầm chính mình.”

Về tới núi rừng, Nam Chi ngây người trong động rất lâu, đã lâu không ra ngoài, Hành Long không thể hiểu được, hỏi gấu đen đã xảy ra chuyện gì?

Gấu đen cũng không biết.

Sau lại, Nam Chi bước ra, sắc mặt đã khá hơn nhiều, tuy rằng ánh mắt vẫn trong vắt như cũ, nhưng Đại béo và Nhị gầy đều cảm nhận được cô đã có chút thay đổi.

Nam Chi kể cho hai vị thần tiên nghe về chuyện của Du Tĩnh, Hành Long căn bản không nghĩ đó là vấn đề gì to tát, “Đầu óc ngươi đúng là rất thông minh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.