Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Gấu đen nhìn Nam Chi, nói: “Ngươi cảm thấy bởi vì ngươi mà hắn chết sao?”

Nam Chi gật đầu, “Cho dù người giết hắn là Bùi Nghê Thường.”

Gấu đen chỉ nói: “Có rất nhiều chuyện tình cờ gặp gỡ, có duyên phận cũng có nghiệt duyên, nghiệt duyên cần phải chặt đứt, đây là chuyện tốt.”

Hành Long thấy bầu không khí có chút ngưng trọng, không tim không phổi nói: “Được rồi, ta đưa ngươi ra ngoài chơi, chúng ta đi thu nợ.”

Nam Chi nghĩ tới rất nhiều đồ vật, lập tức lên tinh thần, “Được nha, được nha.”

Hành Long đưa Nam Chi đi ngao du thế giới, còn đi thu nợ, còn hành vân bố vũ, đi tới thế giới con người ăn ngon chơi vui, thi thoảng cũng về nhà, mang về cho Đại béo một số đồ vật mới lạ.

Hễ gặp rượu ngon là lại mang về cho Đại béo.

Nam Chi còn gặp được Du Chiêu và Du Hạo, hai người bọn họ bị người ta đuổi giết, Nam Chi nhảy ra, đuổi người đi, tò mò nhìn Du Hạo, “Du Hạo, Du Hạo, sao ngươi lại ở đây?”

Nghe thấy tiểu hổ gọi tên mình như thường lệ, giọng nói vẫn trong trẻo, khiến Dư Hạo có cảm giác tang thương tiêu điều.

Du Chiêu nhìn thấy tiểu hổ, dừng bước chân, nhưng nhìn thấy tiểu hổ thân cận với đường huynh hơn, hắn không khỏi cảm thấy khó hiểu lại ghen tị.

Du Chiêu không nhịn được nói: “Hổ Nữu, là ngươi giết cha ta.”

Hành Long ở một bên muốn đá cho con chó hoang này một cái, cái quái gì vậy.

Nam Chi nghiêng đầu, nói thẳng: “Không phải ta giết, là Bùi Nghê Thường, ngươi hẳn là nên đi chỉ trích Bùi Nghê Thường.”

Du Chiêu:……

Nếu nghĩ theo hướng này, nếu không phải Hổ Nữu bắt Bùi Nghê Thường đi, Bùi gia cũng sẽ không bắt Hổ Nữu, cũng sẽ không có khế ước, cha sẽ không phải chết.

Nhưng những lời này Du Chiêu cũng không thể nói ra khỏi miệng, bởi vì là cha khống chế nhét thần thức vào trong thức hải của Hổ Nữu.

Nam Chi không mấy để ý tới Du Chiêu, cô nói với Du Hạo: “Các ngươi muốn đi đâu, có ăn trái cây không, chỗ ta có trái cây.”

Nam Chi lấy linh quả ra, tràn ngập linh khí và mùi thơm, hiển nhiên là loại linh quả cực kỳ trân quý.

Từ ngày rời khỏi Du gia, Du Hạo cũng chưa từng được ăn loại linh quả như vậy.

Hắn nhận lấy trái cây, cắn một miếng, nói với Nam Chi: “Rất ngon, cảm ơn Hổ Nữu.”

Nam Chi cười hì hì nói: “Không cần cảm ơn, ngươi thích ăn thì ta sẽ cho thêm.”

Cảm giác Nam Chi đối với Du Hạo, tốt hơn đối với Du Chiêu.

Hành Long nhếch miệng, nhìn bộ dạng không đáng tiền của ngươi đi, có đồ gì cũng móc ra cho người khác.

Du Chiêu:……

Tại sao, tại sao Hổ Nữu lại đối xử tốt với Hạo ca như vậy, thân cận như vậy.

Du Hạo cầm lấy một quả đưa cho đệ đệ, “Đệ cũng ăn đi.”

Du Chiêu:……

Tim gan hắn cồn cào.



Nam Chi lại hỏi vấn đề trước đó: “Tại sao các ngươi lại ở đây?”

Du Hạo thở dài một hơi, sắc mặt tang thương, “Du gia đã không còn.”

Bùi gia đúng là đã tìm tới giống như cha dự liệu, cha hắn rất mạnh, bây giờ hắn mới biết cha hắn mạnh như vậy, nhưng mà đối mặt với Bùi gia, vẫn không có phần thắng như cũ.

Cha hắn đã chết.

Hắn không còn nhà.

Hắn đã biết Du gia sẽ có họa diệt tộc, nhưng khi thật sự tới, Du Hạo vẫn cảm thấy vô cùng đau khổ và bất lực.

Nam Chi chỉ có thể an ủi nói: “Xin chia buồn.”

Hai huynh đệ:.......

Nói họa diệt tộc của Du gia, kỳ thật có liên quan rất lớn tới tiểu hổ, rắc rối phức tạp, Du Hạo cũng không biết có nên tìm tiểu hổ báo thù hay không.

Ngươi nói xin chia buồn, là đang đâm dao vào tim người khác.

Mẹ của tiểu hổ cũng chết trong tay Du gia, là vì tiên cốt của Du Chiêu.

Sao lại rối rắm phức tạp như vậy.

Nhưng nhất định phải tìm Bùi gia báo thù.

Bùi gia, Bùi gia……

Tuy rằng bây giờ Bùi gia bị giới tu sĩ chê cười, nhưng Bùi gia đối với hai huynh đệ mà nói, vẫn là quái vật khổng lồ như cũ.

Nam Chi cho Du Hạo một ít linh quả và linh thạch, cũng coi như là trả hết duyên phận cho Du gia.

Du Chiêu đứng bên cạnh nhìn:..........

Tại sao!

Hắn cũng cho Hổ Nữu rất nhiều đồ, ngay cả những đồ mà hắn tiếc không dám ăn cũng đều cho Hổ Nữu.

Sau đó Nam Chi muốn đi, Du Hạo đột nhiên gọi Nam Chi lại, hỏi: “Ngươi có cần nô bộc không?”

Nam Chi hả một tiếng, vô cùng mê mang, “Ngươi muốn làm nô lệ?”

Du Hạo nhìn một thân mặc huyền y của Hành Long, cúi đầu vô cùng cung kính nói: “Ta muốn trở thành nô bộc của tiên nhân.”

“Hạo ca.” Du Chiêu không nhịn được hô.

Du Hạo nói: “Chiêu đệ, thực lực của đệ tiến bộ rất nhanh, ta đi theo đệ sẽ liên lụy tới đệ, bằng không chúng ta tách ra đi.”

Du Hạo đã sớm biết Du Chiêu sẽ dễ dàng gặp được kỳ ngộ, hắn có đi theo cũng không có mấy tác dụng.

Hơn nữa bây giờ Bùi gia đang muốn đuổi giết bọn họ, đi theo bên cạnh tiên quân, cũng có thể khiến Bùi gia kinh sợ.

Hành Long cười lạnh một tiếng nói: “Ta còn chưa đồng ý, các ngươi đã tự bàn luận xong rồi?”

Du Hạo không nói hai lời quỳ xuống, dập đầu nói: “Thỉnh tiên quân thu nhận, cái mạng này của ta cũng có thể cho tiên quân, trung thành với tiên quân.”

Hành Long dừng một chút, đột nhiên nói: “Nếu ta muốn ký khế ước, ta là chủ, ngươi là tớ thì sao?”

Du Hạo khẽ cắn môi, “Ta nguyện ý, chỉ hy vọng đến lúc đó tiên quân có thể giúp ta báo thù.”



Con mẹ nó, đúng là đủ tàn nhẫn!

Hành Long nhìn về phía Nam Chi: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Không đợi Nam Chi đáp lời, hắn còn nói thêm: “Không cần thương cảm với nhân loại, đặc biệt là nam nhân, ba phần say đã có thể lừa ngươi rơi nước mắt.”

“Đến lúc đó hắn sẽ cảm thấy khuất nhục, sẽ phản bội chúng ta.”

Du Hạo nhấc tay thề, “Ta lấy đạo tâm ra thề, ta sẽ không bao giờ làm tổn thương tới tiên quân và Hổ Nữu, nếu ta vi phạm, ta sẽ chết ngay lập tức, bị thiên đạo loại bỏ.”

Hành Long:……

Con mẹ nó, thật là tàn nhẫn nha!

Tu sĩ nhân loại thật đáng sợ!

“Hạo ca!” Du Chiêu kinh hãi kêu lên.

Nam Chi hỏi: “Tại sao ngươi lại muốn đi theo chúng ta?”

Du Hạo nói thẳng: “Ta rất yếu, tiên quân lợi hại, ta muốn lợi dụng uy danh của tiên quân để sống sót.”

Hành Long không nhịn được hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Nam Chi suy nghĩ rồi nói: “Vậy ngươi đi theo chúng ta đi.”

Lúc trước Du Hạo cũng thu nhận cô.

Du Hạo lập tức nói lời cảm tạ, “Đa tạ Hổ Nữu, cảm ơn ngươi.”

Nam Chi: “Đi thôi đi thôi, chúng ta đi.”

Du Hạo chạy tới nói với đệ đệ mấy lời, sau đó đuổi theo Nam Chi và Hành Long.

Nam Chi liếm kẹo hồ lô, hỏi Du Hạo: “Ngươi nhìn ta làm gì?”

Du Hạo nói: “Bộ dạng hóa thành người của ngươi, cũng không khác so với tưởng tượng của ta là mấy.”

“Khụ khụ……” Hành Long ho khan hai tiếng, “Còn không phải là một đôi mắt, hai lỗ tai, một cái mũi, một cái miệng thôi sao?”

Hành Long tràn ngập cảnh giác với tiểu tử đột nhiên gia nhập này.

Nam Chi chạy chậm hai bước, dắt tay Hành Long, ngẩng đầu lên nói với Hành Long: “Hắn đã cứu ta một lần.”

Hành Long: “Chúng ta che chở hắn, khi thời điểm đến thì cho hắn cút.”

Nam Chi gật đầu: “Được, nghe Nhị gầy.”

Du Hạo đi theo phía sau lắc đầu, đuổi kịp bọn họ, cũng không tức giận vì Hành Long không thích hắn.

Thời điểm cần phải bay, nhìn thấy một người phàm muốn cưỡi lên người mình, Hành Long tức chết rồi, “Ta là tiên quân, một người phàm như ngươi mà cũng muốn cưỡi ta, cút đi, ta sẽ dùng móng vuốt nắm lấy ngươi.”

Du Hạo:……

Được rồi.

Sau đó Du Hạo bị gió mạnh thổi tới mức da mặt tê rần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.