Đôi mắt Bùi Nghê Thường đỏ ngầu, một đứa trẻ chưa tới mười tuổi, sao có thể trông cậy vào việc nó có thể cứng cỏi?
Bùi Nghê Thường hô lên với Nam Chi: “Ta muốn ngươi chết, ta là người Bùi gia, ngươi đối xử với ta như vậy, ngươi cần phải chết.”
Khuôn mặt đẫm máu của Bùi Nghê Thường thấm cùng nỗi thù hận, đau đớn khắc sâu, “Giết…..”
“Nghê Thường, đừng.” Sắc mặt Bùi Phồn Sinh đại biến, bên này đang đàm phán với Thần Long, nếu súc sinh kia chết đi, tình hình sẽ trở nên rất tồi tệ.
Những người khác cũng lập tức ra tay, trực tiếp đánh ngất Bùi Nghê Thường, nhưng mà, đã chậm rồi.
Toàn bộ bầu không khí ngưng trệ, chỉ có âm thanh của cơn bão quét qua mặt đất, tất cả mọi người tuyệt vọng nhìn về phía con hổ kia.
Tiêu rồi, tiêu rồi……..
Nếu con hổ chết, cự long sẽ lập tức đại khai sát giới.
Một phút, một lát sau, một lúc lâu sau, con hổ kia vẫn sống khỏe mạnh mà bay bên cạnh cự long như cũ, cô vỗ đôi cánh lớn.
“Tại sao ngươi lại không chết?” Bùi Phồn Sinh hoảng sợ lên tiếng, sắc mặt tái nhợt như bị ngâm nước lâu ngày.
Nam Chi: “Ta không chết nha, ta không có ký khế ước với nàng ta.”
“Không thể nào, khế ước, rõ ràng đã ký khế ước.” Bùi Phồn Sinh cực kỳ chắc chắn rằng mình đã trói buộc hai đạo ý thức lại với nhau.
“Kẽo kẹt kẽo kẹt……” Du Chiêu đứng một bên nghe tới đây, trong lòng dâng lên một cổ bất an mãnh liệt, toàn thân run lên, xương cốt va vào nhau phát ra tiếng răng rắc, mắt hắn dại ra.
“Du Chiêu, ngươi làm sao vậy?” Du Hồng đỡ lấy hắn.
Du Chiêu chậm rãi cứng ngắc quay đầu lại, hắn suy sụp, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống, khuôn mặt ướt đẫm, giọng nói run run: “Tam thúc, cha, cha để lại một đạo thần thức trong ý thức của Hổ Nữu.”
Cha, cha!
Du Hồng lập tức hiểu ra mọi chuyện, hắn nắm lấy Du Chiêu nói: “Đi, chúng ta trở về.”
Du Chiêu quay đầu, nhìn Bùi gia, nhìn Bùi Nghê Thường, trong mắt hiện lên hận ý và đau đớn sâu sắc.
Hắn muốn giết Bùi Nghê Thường, Bùi Nghê Thường giết cha hắn, giết người cha mà hắn yêu thương nhất.
Du Chiêu giống như muốn nhai nát hai cái tên này, khắc sâu vào trong xương tủy.
Càng về tới gần, Du Chiêu càng cảm thấy sợ hãi, càng bất lực, cơ thể run rẩy không thể kiểm soát được, sắc mặt tái nhợt như quỷ.
Du Hồng không có thời gian để Du Chiêu chuẩn bị tâm lý, trực tiếp đi vào trong phòng, nhìn thấy đại ca bị trói đang cúi đầu, không nhúc nhích.
Trong lòng hắn chợt đau xót, Du Tĩnh vậy mà lại chết một cách hoang đường như vậy, không phải chết dưới móng vuốt của yêu thú, không phải chết dưới lôi kiếp, mà là chết dưới ý niệm của một đứa trẻ.
Hắn đi tới, nâng đầu Du Tĩnh lên, ánh mắt đã tan rã, cũng may đan điền Nguyên Anh vẫn còn, nhưng mà đã bị tàn phá nặng nề, cũng sắp tiêu tán.
Du Lập lập tức thu lấy Nguyên Anh của đại ca, nói với Du Chiêu: “Vẫn còn một chút Nguyên Anh, vẫn còn hy vọng.”
Chỉ là muốn bổ sung đầy một cái Nguyên Anh, hồi sinh đại ca là một chuyện rất khó.
Hắn nhìn đứa trẻ đang hồn siêu phách lạc, như một con thuyền nhỏ mất phương hướng không có người lái, hắn không thể để đứa nhỏ này mất đi hy vọng.
“Cha, cha, cha……” Du Chiêu ôm thi thể của cha gào khóc, thanh âm xé rách, tuyệt vọng thống khổ.
Du Tĩnh chết khiến người Du gia vô cùng kinh ngạc, Du Hồng nói với bên ngoài là hắn bị trọng thương, không có cách nào xoay chuyển tình thế.
Hắn còn gọi Du Chiêu và Du Hạo tới trước mặt, lấy kết giới không gian nhét vào tay hai đứa trẻ, “Các ngươi là huynh đệ, từ nay về sau phải giúp đỡ lẫn nhau, phải nhớ kỹ, các ngươi là người thân.”
Du Hạo có dự cảm bất an, hắn nhớ tới thông đạo trong nhà.
Du Chiêu hốt hoảng, bị Du Hồng đè tay xuống bả vai, lực rất nặng, “Phấn chấn lên, cha ngươi còn chờ ngươi hồi sinh.”
“Cầm lấy đồ đi, đi theo ám đạo trong nhà mà đi ra ngoài.”
Giọng Du Chiêu khô khốc, khàn khàn: “Tạm thúc, tại sao chúng ta lại phải đi, dựa vào cái gì mà chúng ta lại phải đi?”
Du Hồng trầm giọng nói: “Chỉ vì bọn họ mạnh hơn chúng ta, bọn họ muốn ký khế ước lên Phong Dực Thần Hổ, khế ước lại rơi xuống đầu cha ngươi, bọn họ sẽ không áy này vì đã giết cha ngươi, ngược lại sẽ còn cảm thấy vì Du gia mà phá hỏng kế hoạch của bọn họ.”
“Bọn họ không thể tìm Thần Long gây phiền toái, nhưng muốn tìm Du gia lại rất dễ dàng.”
Sắc mặt của hai đứa nhỏ Du Hạo và Du Chiêu tái nhợt, nắm chặt nắm tay, vô cùng phẫn nộ, hai đứa nhỏ đã bị thực tế tàn khốc đả kích.
“Đi đi thôi, nhớ giúp đỡ lẫn nhau.”
Du Hồng đẩy lưng hai đứa nhỏ, để bọn chúng đi.
Du Hạo quay đầu lại nhìn cha, “Cha, vậy còn cha?”
Du Hồng nhàn nhạt nói: “Dù sao thì Du gia cũng cần phải có người ở lại.”
Vành mắt Du Hạo tức khắc đỏ lên, hắn biết cha ở lại, sẽ phải đối mặt với Bùi gia, sẽ chết.
“Cha, chúng ta cùng nhau đi đi, không cần phải ở lại.” Không cần hy sinh.
Du Hồng chỉ nhẹ nhàng nói: “Dù sao thì cũng cần có một người ở lại nói lý với Bùi gia.”
Du Hạo: “Người Bùi gia sẽ không nghe cha.” Giảng đạo lý gì đó, chỉ ấn người ta xuống đất mới có thể giảng đạo lý.
Du Hồng chỉ nói: “Yên tâm, người Bùi gia muốn giết ta cũng không dễ như vậy.”
Tiễn hai đứa nhỏ xong, Du Hồng bắt đầu gọi những người khác trong Du gia lại, tiễn mọi người trong Du gia đi, có mấy người không muốn đi, Du Hồng cũng không ép buộc.
Du gia đã rơi rớt tan tác, từng giọt nước rơi xuống biển, Bùi gia có muốn tìm những người này, cũng phải mất không ít công sức.
“Ầm ầm ầm……”
“Rầm……”
Xác định hổ con không có khế ước, Hành Long đã không còn băn khoăn, lập tức mạnh mẽ tung đòn với Bùi gia, mặt đất rung chuyển, nước dâng lên, sét đánh xuống.
Phúc sơn của Bùi gia đã bị phá hủy, những ngôi nhà hùng vĩ tráng lệ đã biến thành đống đổ nát, tất cả các đệ tử đều co giò bỏ chạy, nhìn thấy Bùi gia như vậy, tất cả bọn họ đều đỏ mắt nhìn hắc long.
Hành Long không dao động, hắn trở thành tiên, mấy người này đã nhắm đến hắn, nếu hắn không làm cái gì, tất cả các tu sĩ sẽ đều cảm thấy ai cũng có thể tới khiêu khích hắn.
Thậm chí là muốn đồ sát tiên.
Muốn đồ sát tiên đúng không, ta đây đồ sát các ngươi trước.
Bùi Phồn Sinh nhìn thấy Bùi gia vì mình mà trở nên như vậy, vô cùng tức giận, giống như mất đi lý trí mà tấn công cự long, nhưng đòn tấn công của hắn chỉ khiến phúc sơn càng thêm chấn động mà thôi.
“Phanh phanh phanh……” Đánh vào cái đầu khổng lồ của con rồng, lại không tạo ra chút tổn thương nào.
Nhìn thảm trạng của Bùi gia, các lão đại khác đều hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng do dự có nên ra tay hay không.
Ra tay, chúc mừng ngươi đã trở thành kẻ thù của tiên nhân, tông môn của mình cũng sẽ biến thành như vậy.
Không ra tay, long quân kia sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?
Bùi Phồn Sinh lớn tiếng rít gào với bọn họ: “Các ngươi còn đợi cái gì nữa, ra tay đi, các ngươi cho rằng hắn sẽ bỏ qua cho các ngươi sao, chúng ta đã cùng lên kế hoạch.”
Mọi người:……
Con mẹ nó, ngươi câm miệng đi!
Nhìn thấy cự long nhìn qua đây, trong lòng mọi người đều hoảng loạn.
Bùi Phồn Sinh này là muốn kéo tất cả mọi người cùng xuống ngựa.
Lập tức có người phản bác: “Bùi Phồn Sinh, đây là chủ ý của một mình ngươi, đừng mơ kéo chúng ta theo.”
“Long quân, là Bùi Phồn Sinh tự chủ trương làm việc.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]