Edit: Kim
Đôi mắt Bùi Nghê Thường đỏ ngầu, một đứa trẻ chưa tới mười tuổi, sao có thể trông cậy vào việc nó có thể cứng cỏi?
Bùi Nghê Thường hô lên với Nam Chi: “Ta muốn ngươi chết, ta là người Bùi gia, ngươi đối xử với ta như vậy, ngươi cần phải chết.”
Khuôn mặt đẫm máu của Bùi Nghê Thường thấm cùng nỗi thù hận, đau đớn khắc sâu, “Giết…..”
“Nghê Thường, đừng.” Sắc mặt Bùi Phồn Sinh đại biến, bên này đang đàm phán với Thần Long, nếu súc sinh kia chết đi, tình hình sẽ trở nên rất tồi tệ.
Những người khác cũng lập tức ra tay, trực tiếp đánh ngất Bùi Nghê Thường, nhưng mà, đã chậm rồi.
Toàn bộ bầu không khí ngưng trệ, chỉ có âm thanh của cơn bão quét qua mặt đất, tất cả mọi người tuyệt vọng nhìn về phía con hổ kia.
Tiêu rồi, tiêu rồi……..
Nếu con hổ chết, cự long sẽ lập tức đại khai sát giới.
Một phút, một lát sau, một lúc lâu sau, con hổ kia vẫn sống khỏe mạnh mà bay bên cạnh cự long như cũ, cô vỗ đôi cánh lớn.
“Tại sao ngươi lại không chết?” Bùi Phồn Sinh hoảng sợ lên tiếng, sắc mặt tái nhợt như bị ngâm nước lâu ngày.
Nam Chi: “Ta không chết nha, ta không có ký khế ước với nàng ta.”
“Không thể nào, khế ước, rõ ràng đã ký khế ước.” Bùi Phồn Sinh cực kỳ chắc chắn rằng mình đã trói buộc hai đạo ý thức lại với nhau.
“Kẽo kẹt kẽo kẹt……” Du Chiêu đứng một bên nghe tới đây, trong lòng dâng lên một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3480163/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.