Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

“Hổ Nữu, sao Hổ Nữu lại ở đây?” Du Chiêu nhìn cặp long hổ trên bầu trời, đầu tiên là hơi kinh ngạc, sau đó lại lo lắng, Hổ Nữu bị Bùi gia bắt được sao?

Du Chiêu đối với Hổ Nữu ra sao, là hận, nhưng lại có một kẻ thù chung là Bùi gia.

“Ngươi quay lại đây, bằng không ta sẽ giết ngươi.” Bùi Nghê Thường chịu đựng cảm giác đau đớn trên mặt, còn cả cảm giác sợ bị hủy dung mà ngửa mặt lên bầu trời hét lên với Nam Chi.

“Cha, cha, con hổ chạy rồi, con hổ chạy rồi.” Bùi Nghê Thường giống như một đứa trẻ bất lực, đang nỗ lực tìm kiếm sự giúp đỡ của người nhà.

“Nghê Thường, mặt của con làm sao vậy?” Bùi Phồng Sinh nhìn thấy mặt con gái mình toàn là máu, rất đau lòng, hắn giận dữ nhìn về phía con hổ.

Có cự long ở bên cạnh, con Phong Dực Thần Hổ to lớn như vậy lại trở nên thật nhỏ bé.

Bùi Phồn Sinh nói với Hành Long: “Nó đã ký khế ước với con gái ta rồi.”

Sinh tử của nó nằm trong tay chúng ta.

Hành Long cứng người lại, sau đó căm hận đến tận xương tủy mà rít gào: “Đám chó các ngươi dám làm như vậy?”

Là yêu thú, Hành Long phản cảm nhất là việc tu sĩ nhân loại ký khế ước với bọn họ, coi bọn họ trở thành nô lệ.

Mây đen cuồn cuộn quay cuồng, trời đất càng thêm u ám, giống như sắp đến ngày tận thế, gió thổi mạnh đến mức không ai có thể đứng vững.

Toàn bộ Bùi gia đều vô cùng kinh hãi, nếu con rồng này nện xuống, không biết sẽ dẫm chết bao nhiêu người.

Tiêu rồi, tiêu rồi, phải làm sao bây giờ?

Du Chiêu ngẩn người, Bùi Nghê Thường ký khế ước với Hổ Nữu?

Hắn còn không ký khế ước với Hổ Nữu, Bùi Nghê Thường dựa vào cái gì, Hổ Nữu là bạn của hắn.

Lúc trước muốn đoạt Hổ Nữu với hắn, bây giờ lại ký khế ước với Hổ Nữu, Du Chiêu mím chặt môi, nắm chặt kiếm, tà kiếm rung lên ầm ầm…..

Bùi gia, Bùi Nghê Thường……

Vẻ mặt Du Hồng vừa sợ hãi vừa bất an, cuồng phong thổi quần áo hắn bay tứ tung, trong trận sóng to gió lớn như thế này, Du gia, Du gia không thể trụ nổi.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn trời, bầu trời đã bị che khuất bởi những đám mây đen cuồn cuộn, nhìn không rõ, không thể nhìn rõ.

Bùi Phồn Sinh thấy cự long nổi giận như thế, ngược lại còn cong khóe miệng cười.

Không sợ nó nổi giận, chỉ sợ nó không thèm để ý, hắn bình tĩnh lại, phóng đại âm thanh nói: “Long quân, mọi người đều là bạn, có chuyện gì chúng ta thương lượng trước, rốt cuộc thì Phong Dực Thần Hổ cũng đã ký khế ước với con gái ta.”

Nếu không thể đạt được thỏa luận, lại đánh sau.

Hành Long càng tức giận hơn, “Ngươi đang uy hiếp ta?”

Mẹ kiếp, mẹ kiếp!

Ta không thể kìm nén cơn giận được nữa rồi.



Nhưng mạng sống của hổ con lại nằm trong tay bọn họ, điều này khiến cho Hành Long có cảm giác ném chuột sợ làm vỡ đồ.

Không cứu cũng không được, hắn không thể nhìn hổ con chết, hơn nữa nhân quả triền miên, nếu hổ con chết, phần nhân quả này sẽ nằm luôn ở đó, mẹ nó không biết phải giải quyết như thế nào.

Hành Long tức giận đến mức thân mình và phần đuôi vặn vẹo trên tầng mây, hắn tức giận nói với Nam Chi: “Ngươi có phải bị ngốc hay không, lại dám đi theo đám người bọn họ.”

Khế ước!

Nam Chi giải thích nói: “Không có khế ước, không có khế ước.”

Bùi Nghê Thường phía dưới cảm nhận được tình thế đang có lợi cho bọn họ, nàng ta hét lên với Nam Chi: “Khế ước, ngươi quay lại đây, chỉ một ý niệm của ta ngươi sẽ chết.”

Nam Chi nói thẳng: “Ta sẽ không quay về đâu.”

Gương mặt Bùi Nghê Thường vặn vẹo, bởi vì đau, nước mắt đã chảy ra, bây giờ trong lòng nàng ta chỉ có một ý niệm, muốn giết chết tiểu súc sinh ngỗ nghịch này.

Bùi Nghê Thường khóc lóc gọi cha, tiếng khóc thê thương, khiến người nghe không đành lòng, “Cha, cha, mặt con đau quá!”

Đây là cái cục diện gì, hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của bọn họ, bầu không khí căng chặt đến cực điểm, đến mức sắp đánh nhau rồi.

Hoàn toàn không đi theo kịch bản đã đề ra!

Những người khác vội vàng đứng ra nói: “Không thể giết Phong Dực Thần Hổ, không được.”

Phong Dực Thần Hổ còn tồn tại, Thần Long mới có điểm băn khoăn, nếu đã chết, long quân kia có thể sẽ đại khai sát giới nha!

Nữ tu sĩ nói với Nam Chi: “Đứa trẻ, chúng ta nói chuyện một chút, có thể ngươi còn chưa hiểu khế ước có nghĩa là gì, khế ước chính là chủ chết tớ cũng chết, tính mạng của ngươi nằm trong tay chủ nhân.”

“Có chuyện gì chúng ta từ từ thương lượng.”

Nam Chi nhìn vị tỷ tỷ xinh đẹp kia, chỉ nói: “Tuy rằng ngươi chải đầu cho ta, nhưng các ngươi muốn làm hại long quân, ta và long quân mới là bạn tốt.”

Mọi người:……

Tuy rằng ngươi nói đúng, nhưng ngươi kiên cường như vậy là không đúng rồi, ngươi thật sự không sợ khế ước sao?

Có phải vì ngươi còn nhỏ, nên chưa hiểu tính nghiêm trọng của khế ước?

Hành Long lấy tốc độ bằng mắt thường cũng thấy là hắn đang dần vui lên, buông lỏng cái đuôi đang cuồn cuộn, hỏi Nam Chi: “Ngươi thật sự không bị ký khế ước?”

Nam Chi gật đầu: “Không có, ngươi yên tâm, ta rất thông minh.”

Thông minh là được.

Hành Long lớn tiếng nói: “Một khi đã như vậy, bổn quân sẽ phá Bùi gia long trời lở đất.”

“Ầm vang, đùng……”

Thần Long vừa dứt lời, sấm sét trên bầu trời đã nổ tung, mưa to tầm tã rơi xuống, con sông cuồn cuộn dâng trào, cơ hồ là muốn nuốt chửng toàn bộ Bùi gia.



Mọi người thấy thế đồng loạt biến sắc, Thần Long vậy mà lại có thủ đoạn này, tuy rằng tu sĩ cũng có khả năng hành vân bố vũ, nhưng chống trả lại thủ đoạn này, đối với bọn họ vẫn có chút miễn cưỡng.

Sắc mặt của tộc trưởng Bùi gia khó coi tới cực điểm, bị cự long nháo một trận như vậy, thể diện của Bùi gia biết để vào đâu, những người khác sẽ nghĩ gì về Bùi gia.

Uy vọng mà Bùi gia vất vả gây dựng đã bị xóa sạch trong nháy mắt.

Đại trận hộ pháp một lần nữa được nâng lên, giống như một cái phao, bảo vệ Bùi gia bị cuồng phong tàn phá.

Bùi Phồn Sinh la lớn: “Ngươi thật sự muốn để nó chết sao?”

Nam Chi trong hình hổ ồm ồm nói: “Tốt nhất là các ngươi đừng làm như vậy.”

Bùi Phồn Sinh hung tợn, mang theo một loại điên cuồng được ăn cả ngã về không, “Các ngươi thật sự muốn đối địch với Bùi gia?”

Hành Long tùy ý nói: “Bùi gia thì ghê gớm lắm sao, dù sao thì các ngươi cũng không đánh lại ta.”

Ta rất mạnh, tùy ý các ngươi.

Người Bùi gia:.........

Trong lòng nghẹn khuất, muốn nhổ ra mấy ngụm máu!

Bùi Phồn Sinh hô: “Chẳng lẽ các ngươi muốn đối đầu với toàn bộ giới tu chân sao?”

Cái lão đại khác:.......

Con mẹ nó, ngươi đừng có mà kéo chúng ta cùng xuống ngựa.

Chúng ta không có nghĩ như vậy đâu, không có lá gan đối đầu với một tiên quân đâu.

Hành Long nhìn đám người kia, đám người lập tức rời ánh mắt, đến nhìn cũng không dám nhìn Hành Long.

Trong lòng Hành Long hừ một tiếng, “Các ngươi muốn giết tiên sao, cảm thấy không còn ta, các ngươi có thể thành tiên, nực cười, các ngươi có rảnh thì đi làm việc đi, ít nhất còn hữu dụng hơn việc gây sự với ta.”

Lão tử là công nhân của Thiên Đạo, các ngươi là cái cọng hành nào!

Nội tâm của người làm nhân viên có thể sống trên bờ tràn ngập cảm giác ưu việt.

Cho dù các ngươi có trở thành tiên, thì cả đời này cũng chỉ có thể sống dưới lòng đất.

“Cha, con muốn giết nó, con muốn giết nó.” Bùi Nghê Thường nhìn mọi người, không có ai để ý tới cảm nhận của nàng ta, tất cả mọi người đều làm lơ nàng ta, kể cả cha nàng ta.

Mặt nàng ta bị con hổ kia liếm, cha chỉ lo nói chuyện với mấy người kia.

Sự tra tấn và chỉ trích khiến nàng ta nhất thời cảm thấy đau khổ, phẫn uất.

Bởi vì bị con tiểu súc sinh kia bắt đi, người Bùi gia không còn tôn trọng nàng ta giống như trước kia, nói nàng ta quen thói kiêu ngạo, đi ra ngoài mới chọc giận con súc sinh kia.

Súc sinh mới không quan tâm tới việc ngươi có là người của Bùi gia hay không, súc sinh chỉ cảm thấy nếu ngươi làm ta cảm thấy không thoải mái, ta sẽ trả thù ngươi.

Còn giả vờ thở dài lắc đầu, nói Lăng Xương tiên nhân phải quản giáo con gái mình cho tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.