Edit: Kim
“Hổ Nữu, sao Hổ Nữu lại ở đây?” Du Chiêu nhìn cặp long hổ trên bầu trời, đầu tiên là hơi kinh ngạc, sau đó lại lo lắng, Hổ Nữu bị Bùi gia bắt được sao?
Du Chiêu đối với Hổ Nữu ra sao, là hận, nhưng lại có một kẻ thù chung là Bùi gia.
“Ngươi quay lại đây, bằng không ta sẽ giết ngươi.” Bùi Nghê Thường chịu đựng cảm giác đau đớn trên mặt, còn cả cảm giác sợ bị hủy dung mà ngửa mặt lên bầu trời hét lên với Nam Chi.
“Cha, cha, con hổ chạy rồi, con hổ chạy rồi.” Bùi Nghê Thường giống như một đứa trẻ bất lực, đang nỗ lực tìm kiếm sự giúp đỡ của người nhà.
“Nghê Thường, mặt của con làm sao vậy?” Bùi Phồng Sinh nhìn thấy mặt con gái mình toàn là máu, rất đau lòng, hắn giận dữ nhìn về phía con hổ.
Có cự long ở bên cạnh, con Phong Dực Thần Hổ to lớn như vậy lại trở nên thật nhỏ bé.
Bùi Phồn Sinh nói với Hành Long: “Nó đã ký khế ước với con gái ta rồi.”
Sinh tử của nó nằm trong tay chúng ta.
Hành Long cứng người lại, sau đó căm hận đến tận xương tủy mà rít gào: “Đám chó các ngươi dám làm như vậy?”
Là yêu thú, Hành Long phản cảm nhất là việc tu sĩ nhân loại ký khế ước với bọn họ, coi bọn họ trở thành nô lệ.
Mây đen cuồn cuộn quay cuồng, trời đất càng thêm u ám, giống như sắp đến ngày tận thế, gió thổi mạnh đến mức không ai có thể đứng vững.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3480159/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.