Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Bùi Phồn Sinh ngắm nhìn núi rừng, mảnh núi rừng này rất hoang vắng, ngay cả linh khí cũng rất ít, khiến người ta rất khó chịu.

Nhưng mà, trong khu rừng này lại có một con gấu, hắn không biết thực lực của con gấu kia sâu cạn bao nhiêu.

Bây giờ lại có thêm một con rồng đắc đạo thành tiên, tuy rằng tiểu súc sinh này chỉ có hai người che chở, nhưng thực lực của hai người này quá mạnh.

Bây giờ là thời điểm tốt nhất để bắt lấy tiểu súc sinh này, hắn có nên ra tay không, Bùi Phồn Sinh do dự, vô cùng do dự.

Nghê Thường phải làm sao bây giờ đây!

Muốn con bé tự mình vượt qua, có chút khó khăn, cách tốt nhất là để Nghê Thường đánh bại tiểu súc sinh này.

Nhưng để một mình Nghê Thường đối phó với tiểu súc sinh này, là đánh không lại, biện pháp duy nhất là ném tiểu súc sinh này tới trước mặt Nghê Thường, để Nghê Thường tra tấn nó, thậm chí là giết nó, để Nghê Thường hiểu ra, thứ mà con bé sợ hãi hoàn toàn có thể chiến thắng được.

Nhưng mà bây giờ không chỉ Bùi Nghê Thường không thể đánh bại tiểu súc sinh này, mà ngay cả người làm cha như hắn, cũng không có cách nào làm được.

Trong lòng Bùi Phồn Sinh sắp sinh ra tâm ma tới nơi.

Một lần, hai lần……

Lần trước nên bắt tiểu súc sinh này đi.

Nhìn thấy nó cười ngây thơ đáng yêu, không chút sương mù, Nghê Thường đã từng giống như vậy, được mọi người yêu thương.

Bây giờ lại biến thành bộ dạng chim sợ cành cong, suy sụp tinh thần, căn bản không thể ổn định cảm xúc để tu luyện.

Chuyện xảy ra là một đòn chí mạng đối với tâm tính của Nghê Thường, khiến tính khí của Nghê Thường hoàn toàn thay đổi.

Nam Chi có thể cảm nhận được Bùi Phồn Sinh đang nhìn mình chằm chằm, cô mỉm cười sáng lạn, đôi mắt trong vắt như hồ nước lấp lánh ánh kim, phản chiếu những ngôi sao sáng ngời trên bầu trời.

Mặc cho ai nhìn thấy cũng sẽ nghĩ đây là một nụ cười tốt đẹp, nhưng trong mắt Bùi Phồn Sinh, nụ cười này là đang khiêu khích, đầy ác ý.

Bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh……

Bùi Phồn Sinh tự cảnh cáo mình, nhưng lửa giận trong lòng giống như ngọn lửa cháy lan tràn trên cánh đồng cỏ, đốt cháy trái tim hắn, khiến người ta đau lòng.

Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng!

Trong lòng Bùi Phồn Sinh tràn ngập sát ý, nụ cười trên mặt tiểu súc sinh này quá chói mắt.

Bùi Phồn Sinh đến gần Nam Chi, những người khác đều không thèm để ý, chỉ cảm thấy Bùi Phồn Sinh muốn thân cận với đứa nhỏ này, đại đa số mọi người đều ôm tâm tư này.

Nam Chi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt nổi đầy tơ máu của Bùi Phồn Sinh, cô không nói lời nào, đối mắt với hắn.

Đột nhiên, Bùi Phồn Sinh vươn tay ra, nắm lấy Nam Chi rồi dịch chuyển tức thời, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.



Một đứa trẻ lớn như vậy đã không còn thấy bóng dáng.

Mọi người:???

Đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bùi Phồn Sinh đâu, đứa trẻ kia đâu, đứa trẻ đi theo bên cạnh tiên nhân đâu?

Con mẹ nó!

Có phải Bùi Phồn Sinh điên rồi không, sao hắn dám làm như vậy?

Chờ tiên quân quay về, hỏi đứa trẻ đâu, bọn hắn phải trả lời thế nào bây giờ?

Không những không qua lại được với tiên quân, ngược lại còn bị tiên quân ghi hận, đang êm đẹp lại bắt đứa trẻ nhà người ta đi làm gì?

Người ta mới không quản có vấn đề gì xảy ra, trong mắt tiên quân, bọn họ là một đám người xấu tới bắt cóc trẻ con.

Vốn dĩ mối quan hệ giữa tu sĩ và yêu thú đã không được tốt, bây giờ còn làm ra chuyện như vậy.

Mọi người nhìn nhau, trong lúc nhất thời cảm thấy da đầu tê dại, liệu bọn họ có bị liên lụy hay không?

“Còn thất thần làm gì, mau đuổi theo.”

Có người dẫn đầu phá vỡ bầu không khí đóng băng, những người khác cũng phản ứng lại, vội vàng đuổi theo.

Ít nhất phải đảm bảo đứa trẻ kia không gặp nguy hiểm, bằng không, một tiên quân phát điên, bọn họ cũng không biết có thể chống đỡ được hay không.

Ở đây chưa có ai từng so chiêu với tiên nhân, cũng không biết thực lực của tiên nhân rốt cuộc tới mức nào?

Nhưng tùy tiện đối đầu với một tiên nhân khẳng định không phải là một hành động khôn ngoan.

Sự oán giận của Bùi Phồn Sinh đã kéo tất cả bọn họ đối đầu với tiên quân.

Chết tiệt!

“Cút đi, các ngươi cút hết đi!”

“Các ngươi vây lấy ta làm gì, nhìn ta làm gì, muốn nhốt ta sao?”

“Cha, cha, cha đang ở đâu, con sợ!”

Giọng của một tiểu cô nương vang lên, có chút nghẹn ngào, cùng với đó là tiếng va chạm vỡ vụn của đồ vật.

Bọn thị nữ chật vật chạy ra khỏi phòng, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, nhưng vẫn phải canh giữ ở cửa không dám rời đi.

Lão gia nói nhất định phải trông chừng tiểu thư cẩn thận, nếu không sẽ lấy mạng bọn họ.



Nhưng tiểu thư không thích có ai nhìn mình chằm chằm, một khi phát hiện có ai nhìn mình, nàng ta sẽ cho rằng có người giám sát nàng, giam cầm nàng, Bùi Nghê Thường tự nhiên sẽ mất bình tĩnh.

Nhưng với trạng thái tinh thần hiện giờ của Bùi Nghê Thường, Bùi Phồn Sinh lại không dám để Bùi Nghê Thường tự do đi lại.

Bùi Phồn Sinh cũng rất sợ hãi nếu lúc này đây Bùi Nghê Thường lại bị bắt đi, một lần nữa, Bùi gia có thể sẽ không tìm kiếm trên quy mô lớn như vậy.

Nhưng Bùi Nghê Thường đã trải qua hơn một tháng không thể thoát khỏi giam cầm, bây giờ điều khó chịu nhất với nàng ta là bị người ta theo dõi, bị giam cầm.

Cảm xúc của nàng ta càng không ổn định, Bùi Phồn Sinh càng không dám để nàng ở một mình, đây là một vòng tuần hoàn ác tính.

Hơn nữa, khi Bùi Nghê Thường trở lại Bùi gia, ít nhiều vẫn phải chịu cười nhạo chế giễu, Bùi gia là một cây đại thụ chia thành nhiều nhánh, vô cùng phồn thịnh, bên trong không hẳn đã hòa hợp, vẫn có những bất hòa mưu tính.

Không thể tránh khỏi việc sẽ có một số người âm dương quái khí nói ra mấy lời khó chịu.

Bây giờ Bùi Nghê Thường rất mẫn cảm, vừa chạm vào sẽ bùng nổ, đã xảy ra mẫu thuẫn với một ít con cháu Bùi gia.

Những việc này, thật sự khiến Bùi Phồn Sinh rất đau đầu.

Cho nên Bùi Phồn Sinh mới không màng tất cả mà bắt Phong Dực Thần Hổ về, cái tiểu súc sinh này chính là nguồn cơn của mọi việc, mọi vấn đề đều do tiểu súc sinh này gây ra.

“Thịch thịch thịch……”

Có tiếng gõ cửa.

Bùi Nghê Thường ở trong lòng la lớn: “Cút đi cút đi cút đi, các ngươi đừng làm phiền ta.”

“Nghê Thường, là cha, cha đã về rồi, cha mang lễ vật về cho con.” Bùi Phồn Sinh nói.

Người trong phòng không lên tiếng, chỉ có tiếng bước chân nặng nề, cánh cửa ‘kẽo kẹt’ một tiếng mở ra, lộ ra khuôn mặt thon gầy của Bùi Nghê Thường, sắc mặt nàng ta tái nhợt, quầng thâm mắt xanh thẫm, toàn thân tiều tụy uể oải không còn chút tinh thần nào.

Thật không thể tưởng tượng được, một đại tiểu thư kiêu ngạo lại có thể trở nên như vậy, khác xa với hình ảnh tiểu thư xinh đẹp giàu có trước đây.

“Xin chào, chúng ta lại gặp nhau (*▽`)ノノ.” Nam Chi, người đang bị xách lên chân không chạm đất, cười tủm tỉm chào hỏi Bùi Nghê Thường, giống như gặp một người bạn.

“A!!” Bùi Nghê Thường nhìn thấy Nam Chi, giống như đột nhiên nhìn thấy lệ quỷ, nàng ta hét lên một tiếng chói tai, trợn trắng mắt ngất đi.

“Thình thịch……”

“Nghê Thường……” Bùi Phồn Sinh lập tức ném Nam Chi đi, đỡ lấy thân hình gầy gò suy yếu của đứa trẻ, trong mắt tràn đầy đau đớn.

Nam Chi bị ném xuống đất, lăn hai vòng, sắc mặt cô bình tĩnh, da dày thịt béo, cũng không cảm thấy đau, cô tự mình bò dậy, vỗ vỗ bụi bẩn trên người, tò mò nhìn xung quanh, tự hỏi có phải mình đã lạc vào tiên cảnh hay không.

Nơi ở của người Bùi gia cũng quá tốt đi, hít một hơi sâu cảm nhận được nguồn linh khí tràn đầy, các đình viện sang trọng quý phái, bởi vì có linh khí, lại tạo nên khí chất thần tiên, uy nghiêm.

Nam Chi cảm thấy nơi này rất tuyệt!

Nam Chi, một kẻ quê mùa đến từ vùng đất cằn cỗi bị nguyền rủa, cảm thấy chuyến viếng thăm này của mình không hề vô ích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.