Nam Chi bị ném vào trong viện, không có ai canh chừng cô, cô một mình ở trong sân hấp thụ linh khí dày đặc như sương mù.
Dù sao thì cô có chạy cũng không thoát, quá mệt, chi bằng nằm đây hưởng thụ nguồn linh khí nồng đậm.
Đáng tiếc là Đại béo không thể ra ngoài, Đại béo chỉ có thể ở lại vùng đất bị nguyền rủa cằn cỗi không có linh khí.
Nơi này siêu tốt, có rất nhiều linh khí, có nhiều phòng xinh đẹp, có rất nhiều tiểu tỷ tỷ xinh đẹp như những đóa hoa nhỏ.
Nơi này chính là tiên cảnh.
Nam Chi thầm sám hối trong lòng, Đại béo, Nhị gầy, chờ ta chơi một thời gian, ta sẽ trở về.
Nam Chi trực tiếp biến thành con hổ khổng lồ, nằm trong hoa viên hấp thụ linh khí, những bụi hoa tràn ngập linh khí bị Nam Chi nuốt chửng vào trong cơ thể.
Cũng là do cơ thể của Nam Chi luôn thiếu linh khí, sống ở nơi bị nguyền rủa, cơ thể không thể hấp thụ đủ linh khí, bây giờ tới nơi có linh khí nồng đậm, cô giống như một con quỷ đói.
Rốt cuộc thì Bùi Nghê Thường trong phòng cũng tỉnh lại, vừa tỉnh đã run cầm cập, “Nàng tới, nàng lại tới nữa, nàng đuổi tới, nàng muốn bắt con.”
Bùi Phồn Sinh lập tức nói: “Không phải nó đuổi tới, mà là ta bắt tới, Nghê Thường, ta bắt nó tới đây để tùy con xử trí, con muốn làm thế nào cũng được.”
“Nó cũng không có cường đại như vậy, con không cần phải sợ nó.”
“Con có thể lập khế ước với nó, để nó trở thành linh sủng của con, biến thành người hầu của con, con muốn đối xử với nó thế nào cũng được.”
“Một ý niệm cũng có thể giết chết.”
“Thật vậy sao?” Hai mắt Bùi Nghê Thường sáng lên, ở đó là sức sống đang bùng nổ bên trong.
Nhìn thấy con gái vui lên, Bùi Phồn Sinh biết mình đã bắt cóc đúng người.
Hơn nữa, Bùi Phồn Sinh cũng cảm thấy lập khế ước với tiểu súc sinh kia là một ý kiến hay, cho dù hai con súc sinh kia có tức giận muốn giết người.
Nhưng khế ước đã được lập thành, Bùi Nghê Thường chết, tiểu súc sinh kia cũng sẽ chết, cho dù là tiên thì thế nào, chỉ cần hai bọn họ để ý tới tiểu súc sinh này, cũng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Cha, cha, mau lập khế ước đi.” Bùi Nghê Thường gấp không chờ nổi, rất hưng phấn, chỉ cần khế ước được lập ra, tiểu súc sinh từng tra tấn nàng ta sẽ tùy ý nàng nhào nặn.
Nhưng nhìn thấy con hổ khổng lồ trong bụi hoa, sắc mặt Bùi Nghê Thường lập tức tái nhợt, sự tuyệt vọng đột nhiên dâng lên trong lòng, cơ thể nàng ta khẽ run lên.
“Không phải sợ, bây giờ nó không dám làm tổn thương con, có cha ở bên cạnh con.” Bùi Phồn Sinh nhẹ nhàng vỗ lưng con gái, dịu dàng an ủi nàng.
Vậy mà còn dám ngủ, sao ngươi có thể ngủ được?
Không có thương tổn lớn, nhưng lại mang tính vũ nhục cao, chờ lập khế ước xong, xem ngươi có thể thoải mái được nữa hay không?
Bùi Phồn Sinh dùng một chân đá Nam Chi tỉnh lại, bộ lông trên người cô gợn sóng, xếp tầng sáng bóng.
“Sao vậy, sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?” Nam Chi mơ mơ màng màng hỏi, cô đang ngủ ngon lành đấy, quả nhiên ngủ trong linh khí rất thoải mái.
Tội nghiệp Đại béo!
Bùi Phồn Sinh không để ý đến Nam Chi, vẫy tay với con gái, nói: “Nghê Thường lại đây, lập khế ước với nó.”
Nam Chi mở to hai mắt, “Các ngươi muốn lập khế ước ta?”
Quả nhiên, cô đến nơi nào, cũng có người muốn lập khế ước với cô.
Haiz, sau này chỉ nên ở chung với yêu thú, bây giờ cô không phải là con người, là yêu thú!
“Ngươi nên biết sợ đi, chờ ngươi trở thành linh sủng của Nghê Thường rồi.” Ngươi sẽ biết thế nào là lợi hại.
Nam Chi chỉ hỏi: “Có thể không lập khế ước không?”
Bùi Phồn Sinh cười lạnh, “Không thể.”
Nam Chi thở dài, tại sao lại không thể, có thể.
Nam Chi nhìn Bùi Nghê Thường hỏi: “Ngươi muốn lập khế ước với ta sao?”
Hai chân Bùi Nghê Thường run rẩy, nếu không phải có cha bên cạnh, còn có khế ước hấp dẫn, nàng ta đã sớm chạy rồi.
Nàng ta muốn lập khế ước, biến tiểu súc sinh này trở thành linh sủng của nàng ta, nàng sẽ không để nó chết, nhưng sẽ từ từ tra tấn nó.
Nam Chi kinh ngạc, bày ra vẻ mặt cáo mượn oai hùm, “Ta là bạn của tiên quân, các ngươi không sợ tiên quân sao?”
Nhắc tới tiên quân, Bùi Phồn Sinh ngoài cười nhưng trong không cười, “Chờ lập khế ước ngươi xong, ngươi vẫn là bạn của tiên quân, cũng không biết tiên quân có muốn có một người bạn là nô lệ hay không.”
Nam Chi wow một tiếng, dùng mắt hổ trừng lớn nhìn Bùi Phồn Sinh, cho dù khuôn măt có bị lông hổ che khuất, vẫn có thể nhìn ra vẻ kinh ngạc của cô.
“Ngươi đúng là một lão già xấu xa.”
Bùi Phồn Sinh căn bản không thèm để ý tới Nam Chi, hắn nhanh chóng kết ấn, sau đó hô lên với con gái: “Nghê Thường, cho ta một đạo ý thức.”
Bùi Nghê Thường vội vàng rút ra một đạo, sau đó Bùi Phồn Sinh lại thô bạo rút ra một cổ thần thức của Nam Chi, buộc hai đạo ý thức lộn xộn lại với nhau.
Nam Chi không khỏi thở dài nói: “Ta cảm thấy các ngươi không cần lập khế ước, thật sự.”
Ta thật sự không lừa các ngươi.
Cha con Bùi gia không thèm để ý đến Nam Chi, rất nhanh, Bùi Nghê Thường đã cảm nhận được mình nắm giữ được một đạo ý thức, nàng ta có thể muốn làm gì thì làm với nó.
Khuôn mặt Bùi Nghê Thường nở nụ cười, rất xán lạn, rất ác ý, rất oán giận.
Bùi Phồn Sinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn thấy con gái cười, hắn cảm thấy rất vui mừng, đã rất lâu rồi không nhìn thấy con gái cười như vậy.
Ký kết khế ước, cho dù tiên nhân có tới, cũng phải cố kỵ một phen.
“Bùi Phồn Sinh, có phải ngươi điên rồi không…..”
“Ngươi bắt đứa nhỏ đi làm gì?”
“Ngươi nhanh trả người về đi, bằng không tiên nhân truy cứu, cả Bùi gia cũng không đủ bồi thường đâu.”
“Ngươi đừng có liên lụy tới chúng ta.”
Các lão đại đi vào Bùi gia, nhìn thấy Bùi Phồn Sinh thì khuyên hắn nhanh chóng thả người ra.
Không nói một lời với tiên nhân mà bắt người đi, tuyệt đối không có ý tốt.
Bùi Phồn Sinh nhìn bộ dạng sợ sệt của những người này, bọn họ sợ bị liên lụy, khóe miệng hắn nhếch lên nở nụ cười châm chọc, nói thẳng: “Yên tâm, ta sẽ không liên lụy tới các ngươi.”
“Cái rắm, có liên lụy hay không không phải do ngươi định đoạt, là tiên nhân định đoạt.” Có lão đại nóng tính nói thẳng.
Bùi Phồn Sinh này làm sao vậy, bọn họ ở bên kia lôi kéo đứa trẻ làm quen, cũng vì muốn có quan hệ tốt với tiên nhân, kết quả, không biết Bùi Phồn Sinh này có cọng dây thần kinh nào nối sai rồi, lại bắt đứa trẻ nhà người ta đi.
Ngươi có ổn không vậy!
Đến lúc đó tiên nhân nói bọn họ cấu kết với nhau bắt đứa trẻ đi, rất oan uổng nha!
Kia chính là tiên đấy, là vị tiên duy nhất, phương pháp biến thành tiên, đã bị Bùi Phồn Sinh phá hủy.
Cản trở con đường thành tiên của bọn họ, chính là ngang với mối thù giết cha, đoạt vợ.
Có không ít người móc pháp khí ra nhìn về phía Bùi Phồn Sinh.
Bùi Phồn Sinh chưa bao giờ bị đối xử như vậy, có rất nhiều người trừng mắt với hắn, kể cả một số người không mạnh bằng hắn, lúc này cũng dám ra tay với hắn.
“Ta biết các ngươi có ý đồ gì, cho dù là tiên nhân thì cũng chỉ là một con yêu thú, yêu thú sẽ nói cho chúng ta biết phương pháp thành tiên sao?”
Có người nói: “Cho dù có không nói, chúng ta cũng không muốn bị một tiên nhân ghi thù, Bùi Phồn Sinh, là ngươi tự tìm đến cái chết, nhưng cũng đừng làm liên lụy tới chúng ta, đến lúc đó đừng trách chúng ta vô tình.”
Có quỷ mới biết tiên nhân có thủ đoạn gì, giết người vô hình.
Bùi Phồn Sinh nhếch miệng cười, nói thẳng: “Nếu ta không giao ra thì sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]