Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

“Chúng ta đường ai nấy đi đi.” Ra khỏi cánh rừng, hắc giao lập tức nói với Nam Chi, nó không có ý định đi chơi cùng đứa nhỏ này.

Lúc trước là vì nó không đánh lại gấu đen, nhưng mà cũng may thu hoạch được rất nhiều đồ.

Chỉ mấy cái linh thạch đã là kiếm lời rồi, bây giờ nó muốn tìm một nơi bí mật để tu luyện cho tốt, nó có thể cảm nhận được, lôi kiếp tiếp theo đã đến rất gần.

Nam Chi a một tiếng, nhìn nó hỏi: “Không phải chúng ta còn phải đi bán đồ sao, ngươi không cần linh thạch nữa à?”

Hắc giao nghèo túng nghe thấy thế, “Vậy được rồi, chúng ta bán xong thì tách ra.”

Nam Chi gật đầu: “Được.”

Hắc giao hóa thành một cái vòng tay hình rắn màu đỏ, đeo lên cổ tay Nam Chi, trông sống động như thật, từng cái vảy đều hiện rõ.

Nam Chi sờ chiếc vòng tay lạnh như băng, “Nhị gầy, ngươi lười quá, ngay cả đi bộ cũng không muốn đi.”

Hắc giao tùy ý mà nói: “Không muốn.” Sau đó liền ngủ rồi.

Vừa mới thiu thiu ngủ, lại đột nhiên bị gọi dậy, kèm theo giọng nói tinh nghịch của đứa trẻ: “Nhị gầy, ngươi tỉnh dậy đi, ngươi còn có việc phải làm.”

Lão tử không làm việc!

Hắc giao tức giận trừng mắt, một luồng nhiệt ập vào mặt khiến hắc giao, một loài động vật máu lạnh cảm thấy rất khó chịu.

Lọt vào tầm mắt là một khung cảnh khô vàng, đất nứt nẻ, lá cây héo úa, hoa màu trên trời dưới đất có thể bị đốt cháy chỉ bằng một ngọn lửa.

Sông hồ chỉ còn lại bùn lầy, một số loài cá tôm giãy giụa hấp hối trong vũng bùn.

Các bá tánh đờ đẫn làm lễ tế thiên, các loại gia súc có thể tế thiên đã giết để tế thiên, về sau không còn gia súc chỉ có thể giết người để tế thiên, chỉ hy vọng trời cao có thể đổ mưa xuống.

Vừa nhìn đã biết nơi này khô hạn đã lâu, hắc giao tức khắc có dự cảm xấu.

Nam Chi nói với hắc giao: “Ngươi mau hành vân bố vũ đi, mau đổ mưa đi.”

Hắc giao: “…… Ta không đổ mưa, nhân loại có liên quan gì đến ta đâu?”

Nam Chi nghi hoặc, nhưng lại tự tin nói: “Đây là công việc của ngươi, sao ngươi lại không làm việc?”

Nam Chi nghiêm túc nhìn hắc giao, “Ngươi không thể như vậy, ngươi phải có trách nhiệm, là rồng nên tạo mưa, ngươi là rồng nha!”

“Ừm, ngươi còn chưa phải là rồng, nhưng nếu ngươi không hoàn thành công việc, sao ngươi có thể biến thành rồng được?”

Giao long cạn lời: “Ta nỗ lực tu luyện là vì muốn biến thành rồng, chứ không phải vì tạo mưa mà biến thành rồng.”

Nó thật sự không thể hiểu được con hổ này, tạo sao lại kiên định cho rằng nó phải hành vân bố vũ?

Tại sao phải vì mấy con kiến người phàm mà hành vân bố vũ.



Đối với yêu thú và tu sĩ mà nói, người phàm chỉ sống được một trăm năm không khác gì con kiến.

Một người phàm chỉ cần phát hiện ra có linh căn, từ đây hoàn toàn cắt đứt quan hệ với người phàm, không còn là người phàm nữa.

Nam Chi kiên trì, bướng bỉnh nói: “Nếu trời không mưa, mọi người sẽ không có nước, con người sẽ chết vì khát, súc sinh cũng sẽ chết khát, thực vật cũng sẽ chết khát, ngươi phải làm việc.”

Hắc giao:…… Ta thật sự không có công việc này, sao ngươi lại vô duyên vô cớ an bài cho ta công việc này.

Nhưng mà việc hành vân bố vũ đối với giao long mà nói, cũng không khó, nhưng trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Hắc giao giả chết, “Dù sao thì ta cũng sẽ không tạo mưa.”

Nam Chi thở dài, “Được rồi, ngươi không nghiêm túc làm việc, là không nhận được tiền lương.”

Hắc giao: “Vốn dĩ ta không có tiền công.”

Nam Chi cũng phản ứng lại, “Vậy được rồi, ngươi không có tiền lương, ta phát tiền lương cho ngươi.”

Hắc giao thúc giục nói: “Nhanh lên nào, việc này dễ ợt.”

Thời tiết này cũng khiến hắc giao cảm thấy không thoải mái!

Nam Chi đi từng bước một, sóng nhiệt cuồn cuộn, mặt trời thiêu đốt mặt đất, Nam Chi nóng đến mức mồ hôi chảy đầm đìa, dù sao thì cơ thể đầy lông của cô cũng rất sợ nóng.

Hắc giao: “Biến về nguyên hình rồi bay lên đi.”

Nam Chi: “Không được, có rất nhiều người đang nhìn.”

Hắc giao bực bội nói: “Ngươi thật sự muốn ta hành vân bố vũ.”

Nam Chi gật đầu, “Đúng vậy, chỉ cần trời mưa, chúng ta sẽ được mát mẻ.”

Hắc giao bị đứa trẻ làm phiền đến mức không chịu được, bắt đầu không còn cần mấy viên linh thạch nữa, nó thoát khỏi tay của Nam Chi, bay lên trời, càng lúc càng to ra.

Người phàm ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy hắc giao đang bay lượn trên bầu trời, “Rồng, rồng, là rồng…..”

“Ầm vang……”

Một tiếng sấm nặng nề từ phương xa truyền đến, mây đen từ bốn phương tám hướng tụ tập lại với nhau, cuồn cuộn kéo đến, từng luồng sấm sét lóe lên trong những đám mây.

Càng ngày càng có nhiều người ngẩng đầu lên, nhìn sắc trời ngày càng tối lại, trong mắt càng lúc càng sáng lấp lánh.

“Rắc……”

Một tia chớp sáng chói chiếu sáng toàn bộ thiên địa, lại một tiếng sấm nổ vang vọng, một trận mưa to trút xuống, rơi xuống khắp mọi nơi.

Từng giọt mưa rơi xuống quất vào mặt hơi đau, lại khiến khuôn mặt mọi người lộ ra vẻ hưng phấn, giống như một đóa hoa dại một lần nữa sinh sôi, ca hát nhảy múa trong làn mưa.

“Cảm tạ thần long, cảm tạ thần long……”

Mọi người quỳ xuống, dập đầu với hắc long trên bầu trời, sau đó vọt vào trong nhà, cầm đủ loại vật chứa ra hứng nước mưa.



Nam Chi bị nước mưa xối cảm thấy rất thoải mái, không nhịn được mà muốn biến thành hổ, rũ bỏ những giọt nước mưa trên người.

Toàn bộ thiên địa được bao phủ bởi mưa bụi, mặt đất khô hạn tham lam hút những giọt nước mưa không dễ có được.

Thẳng tới khi mặt đất hình thành một dòng nước uốn lượn, hắc giao mới dừng tạo mưa, mây đen trên bầu trời tan ra, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, cầu vồng treo cao trên bầu trời.

Hơi nóng và bụi bẩn được cơn mưa lớn cuốn trôi, trở nên tươi mát.

Nụ cười và niềm hy vọng hiện rõ trên khuôn mặt mỗi người.

Mọi người đang thảo luận về thần long, bàn bạc muốn tu sửa miếu thần long, bái tế thần long.

Nam Chi nghe xong cảm thấy rất vui vẻ, nói với hắc giao: “Ngươi xem, có rất nhiều người cảm tạ ngươi đấy.”

Hắc giao hừ một tiếng, “Ta cũng không cần người phàm cảm tạ, được rồi, đừng bắt ta tạo mưa nữa, chỉ một lần này thôi, không có lần sau đâu.”

Nam Chi lại nói: “Nhưng trong lòng ta cảm thấy rất vui, giúp người làm niềm vui, ngươi không vui sao?”

Hắc giao nghe những người đó kêu thần long thần long, trong lòng cũng có chút mừng thầm, nó nằm mơ cũng muốn trở thành thần long, những người này gọi nó là thần long, khiến hắc giao rất vui vẻ.

Nó nghĩ, cơ thể nó cảm thấy ấm áp, sau khi hành vân bố vũ xong, hắc giao cảm thấy có một luồng khí kỳ lạ lưu chuyển trong cơ thể nó.

Lại cũng giống như không có gì.

Hắc giao ngáp dài một cái, “Ta ngủ một lúc, đừng kêu ta tạo mưa nữa.”

Nam Chi ừm một tiếng, lần sau vẫn sẽ làm như vậy.

Giao long có thể tạo mưa, thật là tiện lợi.

Hắc giao ngủ một giấc vô cùng thoải mái, thời điểm tỉnh lại, lại thấy một địa phương khô hạn.

Hắc giao:???

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Hắc giao: “Chúng ta còn chưa ra khỏi địa phương khô hạn đó sao, không phải đã mưa rồi sao?”

Nam Chi: “Chúng ta lại tới một địa phương khô hạn khác.”

Hắc giao cảm nhận được, nơi này không có linh khí, nếu muốn dựa vào trời đất mà có mưa, thật sự không dễ.

Nếu nằm trong phạm của một tông môn nào đó, các tu sĩ sẽ giúp hành vân bố vũ.

Hơn nữa địa phương mà có linh khí đủ đầy, cũng sẽ không xuất hiện thời tiết cực đoan.

Nam Chi cười tủm tỉm nhìn hắc giao, vảy của hắc giao cũng muốn nổ tung, “Ngươi đừng có mơ, ta không phải là công cụ tạo mưa.”

Nam Chi: “Dù sao cũng đã đến rồi, Nhị gầy, ngươi giúp tạo mưa đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.