Edit: Kim
Giao long cảm thấy nhãi con này được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, đã mưa rồi, lại còn phải tạo mưa nữa.
Nam Chi nhéo nhéo vòng tay giao long: “Nhị gầy, một lần cuối cùng thôi.”
Hắc giao thở ra một hơi, nhãi con này nhéo nó đòi đồ, áp chế nó.
Hắc giao bay lên trời, giống như lần trước hành vân bố vũ.
Làm xong, hắc giao quấn quanh cổ tay Nam Chi, uy hiếp nói: “Lần này là lần cuối cùng.”
Nghe bên tai ầm ĩ gọi thần long, hắc giao lại chìm vào giấc ngủ say, ngủ rất sâu.
Nam Chi một đường ăn ăn uống uống, đổi rất nhiều đồ với người phàm, vật được dùng để giao dịch là vàng bạc.
Loại đồ như vàng bạc, cho dù Nam Chi chỉ là một đứa trẻ, cũng thu được khá nhiều, dọc đường mua đồ ăn, cũng rất rủng rỉnh.
Nam Chi muốn đem đồ đi bán đấu giá, nhưng nhìn thấy có rất nhiều phòng đấu giá và cửa hàng có gia huy Bùi gia, Nam Chi cũng từ bỏ.
Dù sao thì đồ nằm trong tay cũng không chạy mất được, cứ để đó vậy.
Hơn nữa vốn dĩ cô tới nơi này cũng là để chơi, cô cũng luôn nhớ kỹ phải đi mua cho Đại béo một chiếc áo cà sa.
Đại béo lớn như vậy, áo cà sa cũng cần phải rất lớn, nhưng không ở đâu có bán áo cà sa lớn như vậy cả, Nam Chi đi tìm một cửa hàng đặt may.
Ông chủ cửa hàng nhìn thấy một đứa trẻ còn nhỏ như vậy tới mua áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3463830/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.