Không chỉ muốn ăn, mà còn muốn lấy lại phần ăn trước kia của tiểu hổ tỷ tỷ.
Sao, không thể ăn sao, có thể ăn.
Miễn bàn là Nam Chi có bao nhiêu tự tin.
Được nuôi dưỡng bằng đủ loại thiên tàng địa bảo, da lông của Nam Chi ngày càng mượt mà, bộ lông toàn thân khi đứng dưới ánh nắng mặt trời tỏa sáng rực rỡ.
Ai nhìn vào, cũng đều muốn sờ một cái.
“Ngươi chỉ nghĩ tới đồ ăn, ai là người cho ăn cũng không nhớ.” Du Hạo vuốt Nam Chi, vẻ mặt hưởng thụ, tuy rằng nói lời oán giận, nhưng cũng thấy được hắn không hề tức giận.
Nam Chi liếc nhìn Du Hạo, tiểu ca ca này thật đẹp trai, trước khi Du Chiêu vùng lên, người này vẫn là người đứng đầu một thế hệ của Du gia.
Trong cốt truyện, Du Chiêu ngày càng lớn mạnh, Du Hạo cũng tán thành việc Du Chiêu làm gia chủ Du gia, còn mình phục tùng dưới trướng Du Chiêu, phụ trợ cho Du Chiêu.
Sự vụ trong gia tộc đều do hắn quản lý, Du Chiêu càng có thời gian làm vẻ vang gia tộc.
Nam Chi cảm thấy lý do Du Hạo không tranh với Du Chiêu, là vì đánh không lại Du Chiêu.
“Đôi mắt đen nhỏ.” Du Hạo xoa đầu mèo nhỏ một phen, đến mức Nam Chi cảm thấy phiền, mắt mèo của cô hiện lên sát khí.
Du Hạo tức khắc không dám làm càn, nhưng nó có linh trí như vậy khiến Du Hạo thật sự rất thích, hắn thở dài nói: “Ngươi đi theo ta đi, cũng tốt hơn là bị nhốt trong lồng, ngươi xem đôi cánh nhỏ của ngươi đã lớn lên một chút rồi, không muốn bay sao.”
Ồ, đôi cánh nhỏ!
Ta cũng quên mất là ta còn có cánh!
Nam Chi đột nhiên rất muốn bay, có phải sẽ có thể bay lên giống hổ mẹ không, bay lên trời.
Nam Chi đứng lên, vỗ cánh đi loanh quanh trong lồng, đôi cánh rung lên nhưng không thể bay lên được.
“Được rồi, vỗ một chút rồi đừng vỗ nữa, cánh còn nhỏ, đừng cố sức quá, bằng không sau này sẽ không thể bay được nữa.” Du Hạo nói.
Nam Chi lập tức nằm sấp xuống, nằm yên dưới đất, khiến Du Hạo mỉm cười.
Du Hạo hỏi: “Có phải ngươi có thể nghe hiểu tiếng người không?”
Nam Chi gõ cằm vào lồng, híp mắt nhìn, đừng nói nữa, ngày nào cũng chỉ biết nói mồm, còn không cho ta ra khỏi lồng sắt.
Du Hạo thấy thời gian mình ở trong thú uyển đã lâu, phải trở về tu luyện, mỗi ngày đều đến nhìn tiểu hổ một lúc, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Cho dù có đang buồn bực, chỉ cần chạm vào bộ lông mượt mà, quả thực không cần chữa cũng tự khỏi, Du Hạo không biết như vậy là chữa lành, chỉ biết mỗi khi trong lòng có tâm sự, tới nhìn nó một cái, sờ một cái là đã khá hơn.
Chỉ tiếc vậy nhỏ này quá lợi hại, không cho ăn sẽ không cho sờ, không cho sờ thì thôi, thậm chí còn giống như một con mèo giả, nằm im bất động.
Tiểu gia hỏa này thật sự quá thông minh, ở trong thú uyển lừa ăn lừa uống, chỉ là không hề thân cận với bất kỳ người nào.
Du Hạo xoay người đi rồi, vừa lúc đụng phải đường đệ đang bưng đồ tới, Du Hạo chào hỏi: “Chiêu đệ.”
“Hạo ca.” Du Chiêu thấy hai tay đường huynh trống trơn, thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiểu hổ không chấp nhận đường huynh.
Du Chiêu đi tới bên cạnh lồng sắt, cơ thể tiểu hổ đã dài ra, nằm trong chuồng có chút chật chội.
Du Chiêu nghĩ tới bản thân mình chỉ có thể ở trong sân viện, những con cháu khác trong gia tộc đều có thể đi theo trưởng bối, cùng các trưởng lão trong gia tộc ra ngoài rèn luyện, nhưng hắn lại không thể.
Bây giờ tiểu hổ cũng chỉ có thể ngây ngốc trong lồng sắt, không được đi đâu, hắn tức khắc cảm thấy đau lòng, đồng cảm với tiểu hổ.
Hắn nhỏ giọng nói: “Ngươi có muốn ra khỏi lồng sắt không?”
Nam Chi quay đầu ra, ngơ ngác nhìn Du Chiêu, cô cảm thấy Du Chiêu bây giờ thật sự thật lòng, Nam Chi có thể cảm nhận được hắn đang nghiêm túc, nhiệt tình, là người rất tốt.
Sao sau này lại có thể biến thành người như vậy.
Lúc ấy tiểu hổ tỷ tỷ chọn Du Chiêu là không sai, nhưng tiểu hổ tỷ tỷ không muốn bị người ta cưỡi, Nam Chi cũng không muốn bị cưỡi.
Tiểu hổ tỷ tỷ không muốn mất đi nội đan, sau đó bị đám bạn gái của Du Chiêu giết chết, Nam Chi càng không muốn.
Chờ đến lúc có thể chạy đi, Nam Chi nhất định sẽ chạy vào trong núi, sau đó sống cuộc sống hạnh phúc thoải mái trong núi.
Du Chiêu nhìn thấy tiểu hổ dựng đứng tai lên, liền biết nó cũng muốn đi ra.
Du Chiêu giống như kẻ trộm mà nhìn bốn phía, “Ta thả ngươi ra, ngươi không được chạy lung tung nhé?”
Nam Chi đi loanh quanh trong chiếc lồng nhỏ, Du Chiêu rút chốt, mở lồng sắt ra.
Nam Chi tới Du gia đã lâu, lần đầu tiên được ra khỏi lồng, miễn bàn là cô vui vẻ biết bao nhiêu, toàn bộ cơ thể đều hưng phấn, vỗ vỗ đôi cánh nhỏ.
Nam Chi vui vẻ, Du Chiêu cũng rất vui vẻ, chơi đùa với tiểu hổ.
Triệu quản sự âm thầm nhìn, nếu tiểu hổ kia có dấu hiệu chạy trốn hay muốn đả thương người, hắn sẽ lập tức giữ chặt nó.
Nam Chi cũng không có ý muốn làm tổn thương đứa trẻ, chỉ muốn nhảy cẫng lên, chạy mệt rồi, lại nhìn Du Chiêu, Du Chiêu thức thời ôm nó đặt vào trong lồng sắt, nhìn rất giống một tiểu thái giám.
Nam Chi hoàn toàn không thấy đuối lý, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, bọn họ muốn cưỡi ta, muốn cưỡi ta…..
Mới chỉ vừa mềm lòng, đã bị ba chữ muốn cưỡi ta hiện lên trước mặt, đập hết tất cả tan thành mây khói.
Hơn nữa hệ thống ca ca đã nói, người tu luyện sẽ sống rất lâu, mấy trăm năm, một ngàn năm…..
Nam Chi chỉ mới là đứa trẻ có mấy tuổi, vừa nghe thấy mấy trăm năm, đã ngây người, phải làm thú cưỡi lâu như vậy, người ta sẽ cưỡi cô đi đến bất cứ đâu.
Nam Chi sầu đến mức cơm cũng ăn ít đi một chút.
Cho nên, mặc kệ bọn họ có xum xoe thế nào, trong lòng Nam Chi chỉ nghĩ, ta phải bị cưỡi mấy trăm năm.
Hệ thống còn nói: “Nếu đôi bên chấp nhận nhau, sẽ phải lập khế ước, trói buộc lẫn nhau, loại khế ước này kéo dài tới khi một bên chết đi.”
Nam Chi hỏi: “Có trả tiền lương không?”
Hệ thống: Hừmmmm…..
Nó trầm mặc.
Nam Chi sợ ngây người, “Ngay cả tiền lương cũng không có, phải làm không công, còn nhiều năm như vậy.”
Hệ thống: “Chủ nhân tốt sẽ giúp ngươi trở nên cường đại, hơn nữa, làm thú cưỡi ký thế ước với cường giả, cũng tương đương với việc bản thân cũng leo lên hàng cường giả, sẽ được che chở.”
Nam Chi thở dài, mê mang hỏi: “Được che chở, tại sao tiểu hổ tỷ tỷ lại luôn phải bảo vệ Du Chiêu?”
Hệ thống nói: “Mỗi khi gặp được thiên tàng địa bảo có thể giúp tiểu hổ trở nên cường đại, Du Chiêu cũng sẽ giúp nàng lấy được, là giúp đỡ lẫn nhau.”
Nam Chi ồ một tiếng, “Như vậy sao, bây giờ tiểu hổ tỷ tỷ không muốn ở bên cạnh hắn nữa, sau này sống ở trong núi rồi, muốn ăn cái gì, ta sẽ tự mình đi tìm.”
Tìm đồ trong núi sao, Nam Chi lành nghề.
Du Chiêu đưa cho Nam Chi những thứ mình mang theo, còn có một ít thịt khô, “Đây là cho ngươi nghiến răng, là thịt của yêu thú.”
Nam Chi cắn một miếng, nhưng không thể cắn được, chỉ có thể chậm rãi ngậm lấy, Du Chiêu cười rồi đút cho cô ăn, trông giống như một người mẹ.
Du Chiêu đi đến chỗ Triệu quản sự, nói: “Triệu thúc, có thể đổi cho nó một cái lồng lớn hơn được không, cái lồng kia bây giờ quá nhỏ.”
Triệu quản sự gật đầu: “Được.”
Du Chiêu lập tức quay về trước lồng sắt, nói với tiểu hổ: “Triệu thúc sẽ đổi cho ngươi một chiếc lồng lớn hơn, ngươi có thể chạy được trong lồng.”
Triệu quản sự nhìn thấy cảnh này, cảm thấy Du Chiêu nhiều khả năng sẽ giành được sự ưu ái của Phong Dực Thần Hổ, nó sẽ càng ngày càng thân cận với Du Chiêu.
Những người khác chỉ tới cho ăn, vuốt ve một lúc rồi rời đi, cũng chỉ có Du Chiêu kiên nhẫn, coi tiểu hổ như bạn bè.
Nếu Phong Dực Thần Hổ lớn lên, có thể trở thành một thế lực cường đại bảo vệ Du Chiêu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]