Edit: Kim
Những đệ tử khác cũng không biết trong thú uyển có yêu thú non mới, người vẫn luôn ở trong sân viện như cô nương thêu hoa lại biết trước các đệ tử khác.
Nếu không phải tình cờ bắt gặp, cũng không thể biết được có yêu thú mới đến.
Ở lúc mọi người không biết, nói không chừng tiểu hổ kia sẽ bị Du Chiêu bắt đi mất.
Những đệ tử khác đều hiểu ý tứ trong lời nói của Du Hạo.
Tất cả những gì bọn họ muốn là sự công bằng, công bằng, con mẹ nó là công bằng.
Du Chiêu không thể tu luyện, là một phế nhân, gia chủ luôn tìm cách chữa bệnh cho hắn, khiến hắn có thể tu luyện.
Quả thực là chưa từng nghe thấy, người trong gia tộc ít nhiều đều biết, việc này phải hao tốn rất nhiều.
Như vậy cũng thôi đi, bây giờ các đệ tử còn không có cơ hội cạnh tranh yêu thú công bằng với Du Chiêu, thực sự khiến người ta tức giận.
Kỳ thực không sợ người khác chiếm được nhiều, nhưng nếu đức không tương xứng, tự nhiên sẽ làm người ta không phục, vì vậy những đệ tử khác mới luôn châm chọc Du Chiêu, giống như những pháo hôi não tàn.
Đứng ở góc nhìn của thượng đế, những người này thật vô tri ngu muội, hoàn toàn không biết gì về kế hoạch vĩ đại của người ta, không biết vì Du gia, gia chủ và Du Chiêu phải chịu bao nhiêu đau khổ.
Nhưng giờ phút này, trong lòng nhóm tiểu tử choai choai chỉ tràn ngập không cam lòng và phẫn nộ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3385248/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.