Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Ban đêm, thú uyển vẫn không thể an tĩnh, có yêu thú ngáy, có yêu thú hoạt động về đêm, phát ra tiếng động không nhỏ.

Tiểu hổ vẫn nằm đó ngủ say, bụng nhỏ phình ra, quanh cơ thể có những cơn gió nhẹ thổi qua, khiến lớp lông dày khắp cơ thể tiểu hổ chuyển động trông giống như những đợt sóng lúa mì.

Trong đêm tối như vậy, có người lẻn vào thú uyển, đi tới trước lồng sắt của tiểu hổ, mở chốt chuồng ra, vươn tay đánh thức Nam Chi đang tu luyện.

Nam Chi:???

Giao đồ ăn vào đêm khuya ư?

Không nên ăn bữa khuya, có hại cho sức khỏe!

Nam Chi cảm thấy mình là đứa trẻ có kỷ luật.

Cô nhìn bóng đen trước mặt, mặt mèo mộng bức, người nọ cũng nhìn chằm chằm vào con hổ, đôi mắt mèo sáng ngời trong đêm đen.

Người tới:……

Con hổ này bị ngốc sao, cửa lồng sắt đã mở ra rồi, sao còn chưa chạy đi.

Nam Chi hít hít ngửi được mùi hương của người trước mặt, mùi này tương đối quen thuộc, hẳn là người thường xuyên tới thăm cô nha!

Mở lồng sắt ra làm gì?

Cứu mạng, có người muốn trộm hổ!

Nam Chi kêu meo meo, mơ hồ nghe ra tiếng hổ gầm, loại tiếng kêu này mang theo ý đe dọa uy áp, lập tức khiến những yêu thú khác trong thú uyển cảm thấy bị uy hiếp, cũng ngao ngao kêu lên.

Cũng may mắn thú uyển có kết giới ngăn chặn âm thanh, bằng không toàn thành sẽ nghe thấy tiếng thú rống.

Thấy thú uyển náo loạn, người nọ không dám ở lại, vội vàng xoay người chạy, nhưng rất nhanh đã bị bắt lại.

Triệu quản sự xách cổ hắc y nhân giống như xách một con gà, ánh sáng vừa chiếu vào mặt, đã thấy được khuôn mặt tái nhợt của một đứa trẻ.

Triệu quản sự không nhịn được hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt người chạy tới thú uyển làm gì, mở cửa lồng sắt ra làm gì?”

Du Chiêu im lặng cúi đầu, Nam Chi cách lớp lồng sắt nhìn Du Chiêu, hắn đang làm cái gì vậy?

Trên đầu hổ con toàn là dấu chấm hỏi.

Rất nhanh Du Tĩnh cũng tới rồi, hắn nhìn con trai, cũng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Du Chiêu thấp giọng nói: “Con thấy tiểu hổ ở trong lồng quá đáng thương, con muốn thả nó đi.”

“Cha, con sai rồi.”

Du Tĩnh cũng không tức giận, ngược lại nói: “Con có trái tim nhân hậu, vạn vật đều có linh hồn, con là người lương thiện, sao cha có thể trách con biết thương cảm được chứ.”

Nam Chi:???



Ta không muốn chạy nha, đi rồi sao có thể tìm được nơi nào có nhiều đồ ăn ngon như ở đây được?

Lại còn là linh quả, linh thạch, ta rất thích nơi này, ngày nào cũng được ăn no, bên ngoài có rất nhiều tu sĩ, còn có yêu thú.

Cô còn nhỏ, sẽ bị giết chết.

Cho dù có muốn vào trong núi, Nam Chi cũng muốn chờ lúc mình lớn hơn một chút.

Hệ thống:……

Coi chuyện lừa ăn lừa uống trở thành chuyện hợp tình hợp lý như vậy.

Cũng tốt, lúc nào cũng lo giữ mặt mũi không thể sống lâu được.

Bản năng xu lợi tị hại của trẻ con mạnh hơn người lớn nhiều, người lớn còn phải nghĩ tới việc giữ thể diện, có không ít người như vậy, trẻ con sẽ không quản nhiều như vậy, được ăn được uống là được.

Du Chiêu nghe thấy cha thấu hiểu lòng mình, rưng rưng nước mắt: “Cảm ơn cha.”

Du Tĩnh còn nói thêm: “Nhưng mà, con có nghĩ tới việc yêu thú nhỏ như vậy ra ngoài rồi có thể sống sót được không, ném vào trong rừng, sẽ chỉ trở thành thức ăn cho yêu thú khác.”

“Cho dù có không lưu lạc trở thành đồ ăn, cũng sẽ bị người ta bắt được, một con hổ con sẽ gặp phải những chuyện gì?”

Đầu Du Chiêu càng cúi thấp hơn, “Cha, là con nghĩ quá ít, nghĩ không chu toàn, tiểu hổ còn nhỏ, bên ngoài quá nguy hiểm, ở Du gia vẫn tốt hơn.”

Nam Chi nghe cha con hai người mở lòng với nhau, trong lòng thầm bĩu môi, người ta cũng có mẹ, các người giết mẹ của người ta, bây giờ còn thương hại cô.

Nếu hổ mẹ còn sống, bây giờ đã được hổ mẹ đưa đi chơi khắp núi rừng rồi.

Cơ thể hổ mẹ bây giờ đã trở thành vũ khí, trở thành đan dược.

Nam Chi cảm thấy không vui, ghé sát vào lồng sắt không nhúc nhích, không được ăn linh quả và linh thạch thì không thể vui lên được.

Du Tĩnh hiền từ nói: “Trở về đi, sau này làm gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ.”

Du Chiêu nói với tiểu hổ trong lồng sắt: “Từ giờ ngươi đi theo chúng ta đi, bên ngoài quá nguy hiểm.”

Nam Chi: Ờ, được……

Chờ khi ta có thể đánh bại được các ngươi, ta sẽ chạy vào trong núi.

Du Chiêu cảm thấy mỹ mãn trở về, Du Tĩnh đứng trước lồng sắt, từ trên cao nhìn xuống tiểu hổ đang nằm xụi lơ.

“Ta biết ngươi thông minh, Phong Dực Thần Hổ rất lợi hại, kiêu ngạo, nhưng bây giờ ngươi còn chưa trưởng thành, Du gia cũng sẽ không nuôi thứ vô dụng, tốt nhất là ngươi nên thức thời một chút.” Thời điểm Du Tĩnh nói chuyện, còn mang theo một cổ uy áp, hướng về phía Nam Chi.

Nam Chi còn chưa phản ứng lại, cơ thể đã phản ứng trước, lông khắp người dựng đứng, cơ thể khom xuống, bộ dạng sẵn sàng tấn công.

Ngay cả nội đan trong thức hải của cô cũng run lên nhè nhẹ.

Nam Chi: “Meo meo meo.” Muốn đánh nhau sao?

Người lớn như ngươi muốn đánh trẻ con?



Du Tĩnh tất nhiên không đánh một con hổ con, hắn thu uy áp nói với Triệu quản sự: “Bỏ đói nó mấy ngày, mấy ngày này đừng cho ai tới thăm nó.”

Triệu quản sự biết đây là muốn thuần hóa tiểu hổ, việc thuần hóa một con thú cũng giống với việc thuần hóa một con đại bàng, cần phải sử dụng cả mềm mỏng lẫn cứng rắn, không riêng gì với con vật, mà ngay cả với con người cũng như vậy.

Là cường giả thuần hóa kẻ yếu.

Nam Chi:???

Tại sao ta lại không được ăn?

Rõ ràng là Du Chiêu làm sai mà?

Oa oa oa, oan uổng quá!

Không trở thành yêu sủng, sẽ bị vứt bỏ, đi theo Du Chiêu trải qua bao nguy hiểm, ba ngày thì có tới hai ngày bị thương, lúc nào cũng nôn ra máu, còn phải cõng Du Chiêu chạy trốn như điên.

Hừm, quá vất vả, đây là chuyện mà trẻ con nên làm sao!

Y, quên đi!

Trong lòng Nam Chi chỉ có một ý nghĩ, Du Chiêu, ngươi đừng tới đây, ngươi vừa tới ta đã phải nhịn đói mấy ngày, đây là tổn thương tâm lý bao nhiêu chứ!

Nam Chi càng nghĩ càng giận, tức giận mà ngủ thiếp đi.

Người tới vuốt mèo, không phải, các đệ tử tới đưa thức ăn đều bị chặn lại ở cửa thú uyển, mọi người đều tỏ vẻ khó hiểu, vội vàng hỏi Triệu quản sự: “Tại sao không cho đi vào?”

Triệu quản sự nói: “Bởi vì đang dọn dẹp thú uyển, cần phải xử lý phân yêu thú.”

Những con yêu thú đó quả thực rất giỏi ăn và đi đại tiện, làm người ta rất mệt mỏi, Triệu quản sự thật sự không muốn nuôi nữa.

Mọi người chỉ có thể thất vọng mà trở về, không được vuốt lông, tâm trạng ngày hôm nay sẽ không tốt.

Trước kia mọi người đều cảm thấy yêu thú vừa xấu lại vừa thối, mấu chốt là lực sát thương còn lớn, không thích.

Cho dù có yêu thú uy vũ, thì cũng không phải loại mà các đệ tử có thể tới gần.

Bây giờ gặp được tiểu hổ, cả đám đều bị thu hút bởi vẻ ngoài dễ thương của con mèo lớn, hoàn toàn coi thú uyển trở thành vườn bách thú, ngày nào cũng tới tham quan.

Có thực lực thì cho ăn, không có thực lực thì nhìn người khác cho ăn, nhìn tiểu hổ ăn, trong lòng hô lên đáng yêu quá.

Bây giờ không thể vào vườn bách thú?

Du Hạo không nhịn được hỏi Du Chiêu: “Ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không?”

Du Chiêu lắc đầu, “Không biết, tại sao Hạo ca lại hỏi ta?”

Du Chiêu cũng không biết có phải vì chuyện xảy ra đêm qua hay không, hắn muốn thả tiểu hổ đi, bây giờ còn không thể thấy được tiểu hổ.

“Hỏi ngươi bởi vì ngươi là con trai của đại bá, nếu có chuyện gì, nhất định là ngươi biết.” Du Hạo nói thẳng.

Du Chiêu mím môi: “Không biết.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.