Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Sợ Cung Kiêu không thực hiện theo danh sách, Khương Tấn Ngôn còn đội cho hắn chiếc mũ, “Cung tổng là người rộng lượng, không thể nói lời mà không giữ lời được.”

Cung Kiêu giật giật khóe miệng, nói thật, hắn có chút hối hận, người này thật sự làm cho người ta không nói nên lời.

Bây giờ hắn không có cảm giác rắn bò trên cột nữa, mà ngược lại bị đối thủ nắm lấy đuôi.

Những tài nguyên đó tùy tiện ném cho nghệ sĩ trong công ty, còn có thể tạo ra giá trị, nhưng cho Khương Tấn Ngôn là mất trắng.

Nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, Thang Tuyết có thể không thèm để ý, nhưng hắn không được.

Nếu không sẽ bị mọi người cười chê.

Cung Kiêu lạnh lùng nói: “Anh cứ chờ đi.”

Lời này càng giống đang uy hiếp hơn, nhưng Khương Tấn Ngôn lại cười nói: “Cảm ơn Cung tổng, Cung tổng thật hào phóng.”

Nam Chi nghe cha mình nói như vậy, rất giống lúc mẹ cô phát sóng trực tiếp, mẹ nói, cảm ơn ông chủ hào phóng.

Bây giờ cha mẹ cô làm cùng một công việc sao?

Khương Tấn Ngôn nói với Nam Chi: “Mau cảm ơn chú Cung đi, sau này cha có tiền nuôi con rồi.”

Nam Chi nghiêm túc nói: “Cảm ơn chú Cung, chú Cung thật hào phóng, chúc chú cả đời bình an.”

Vợ chồng Cung gia:............

Cung Kiêu có một cảm giác rất vi diệu, đó là thay người khác nuôi con.

Mẹ nó.

Khán giả càng không nói nên lời trước hành động của Khương Tấn Ngôn, Khương Tấn Ngôn từ một ảnh đế biến thành một kẻ lập dị, một kẻ lập dị bất cần.

Khương Tấn Ngôn nắm Nam Chi tay, xoay người trở về phòng mình, Thang Tuyết gọi Khương Tấn Ngôn lại.

Khương Tấn Ngôn nhìn Thang Tuyết, lui về sau hai bước tạo khoảng cách với Thang Tuyết, hắn hỏi: “Danh sách có vấn đề gì sao?”

Đại khái là ý thức được mình thật sự không có cách nào khống chế được Khương Tấn Ngôn, Khương Tấn Ngôn hoàn toàn không nể tình cũ, thái độ của Thang Tuyết đối với Khương Tấn Ngôn lạnh nhạt đi rất nhiều.

Có lẽ là bởi vì đã bồi thường, Thang Tuyết cũng cảm thấy tự tin hơn, cô hỏi thẳng trước ống kính: “Tôi muốn biết, rốt cuộc người ở cùng anh là ai?’

“Đoạn tình cảm của chúng ta, tôi có quyền được biết, rốt cuộc là ai đã xen vào giữa chúng ta.”

“Người phụ nữ kia là ai?”

Khương Tấn Ngôn nhìn Thang Tuyết, chuyện đã qua được mấy năm, cô lại cứ muốn nhắc tới, cặn bã bắt đầu nổi lên.

Khương Tấn Nguyên biết Thang Tuyết không cam lòng cung cấp tài nguyên cho hắn, mới nhắc lại chuyện mấy năm trước, hình tượng của hắn không tốt, cho dù trong danh sách có đại diện thương hiệu, thì thương hiệu người ta cũng sẽ không cần một người có tiếng xấu.

Là người ta không cần anh, không thể nói là tôi không cho anh được.

Khương Tấn Ngôn đột nhiên bật cười, hỏi: “Cô cũng đã kết hôn, có chồng có con, những việc này còn quan trọng sao?”

“Ngày nào cô cũng nhớ tới chuyện giữa tôi và cô, cô không sợ chồng cô không vui sao?”

Thang Tuyết lại nói: “Đây là hai chuyện khác nhau, chuyện quá khứ tự nhiên sẽ trôi qua, nhưng mọi chuyện phải được giải quyết, tôi hẳn là nên biết đi.”



Khương Tấn Ngôn nói: “Là tôi phản bội cô, không liên quan tới cô ấy.”

Thang Tuyết nhìn Nam Chi, đột nhiên nói: “Người phụ nữ kia là mẹ của đứa trẻ sao?”

Cô nhìn Khương Tấn Ngôn, cho dù hắn có thừa nhận hay không thừa nhận, đối với Thang Tuyết cũng không có hại gì.

Khương Tấn Ngôn lại nhìn Thang Tuyết, “Mẹ của con tôi là cô.”

Cung Kiêu:???

Nam Chi:……

Cô đổi mẹ sao?

“Anh nói bậy.” Thang Tuyết thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, giống như bị tạt nước sôi, “Anh nói hươu nói vượn cái gì vậy?”

“Tôi có con khi nào, anh nói cho rõ ràng, rõ ràng là anh quan hệ với người phụ nữ khác, bây giờ lại nói là con của tôi.”

Lời nói của Khương Tấn Ngôn khiến cô hoảng loạn, cô biết người có lý trí sẽ không tin vào tin đồn vô lý như vậy.

Nhưng tin đồn vẫn là tin đồn, có thể truyền đi xa, cho dù có bác bỏ tin đồn, thì vẫn có người không tin.

Quá đáng, quả thực quá đáng.

【Ôi trời ơi, ôi trời ơi, tôi nghe thấy cái gì vậy, thật quá đáng.】

【Kích thích quá, có thật là như vậy không, có thật là như vậy không?】

【Mấy người điên rồi sao, loại chuyện này mà cũng tin, Thang Tuyết vẫn luôn xuất hiện trước màn ảnh, mang thai bụng phải to ra.】

【Khương Mỹ Bảo có phải là con của Thang Tuyết không?】

【Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.】

【Chậc, trên đầu Cung tổng có màu xanh.】

【Thứ rác rưởi Khương Tấn Ngôn, hắn bịa đặt, hắn muốn làm tổn hại danh dự của Thang Tuyết.】

【Con mẹ nó, sao Thang Tuyết của chúng ta có thể sinh con cho một tên đàn ông như vậy được.】

Cung Kiêu thực sự tức giận, hắn nhìn Khương Tấn Ngôn, chậm rãi nói: “Khuơng tiên sinh, anh hẳn là biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”

Khương Tấn Ngôn xòe tay, “Tôi chỉ đùa một chút thôi, mẹ của đứa trẻ không phải Thang Tuyết, lúc tôi và Thang Tuyết ở bên nhau, còn chưa từng quan hệ thân mật.”

Cho dù có một chút hành động thân mật, cũng chưa có đi tới bước cuối cùng.

Khán giả:……

Nội tâm thật phức tạp nha!

Cho bạn gái nhiều tiền như vậy, ngay cả chuyện thân mật còn chưa làm.

Tuy nói rằng không nhất thiết phải cho tài nguyên, nhưng bây giờ xem ra, Khương Tấn Ngôn ít nhiều đã bị lợi dụng.

Khương Tấn Ngôn vừa tung tin đồn, lại bác bỏ tin đồn ngay tại chỗ, Thang Tuyết tức giận muốn nổ tung, cô nói: “Khương Mỹ Bảo không phải con tôi, tôi phải đi làm xét nghiệm ADN.”

Khương Tấn Ngôn: “Ừm, được.”



Hắn cúi đầu nói với Nam Chi: “Cần phải lấy tóc của con làm xét nghiệm ADN, nhổ của con hai sợi tóc.”

Nam Chi dùng hai bàn tay mũm mĩm ôm đầu, “Cha, cha nhẹ tay chút.”

Khương Tấn Ngôn nhanh nhẹn đưa tay nhổ tóc đứa trẻ, đưa cho Thang Tuyết, “Cầm đi làm xét nghiệm ADN đi.”

Thang Tuyết nghẹn họng nhìn Khương Tấn Ngôn, lại nhìn đứa trẻ đang nhe răng trợn mắt, cô giận dữ òa lên một tiếng, xoay người chạy về phòng, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc của cô.

À cái này!

Khương Tấn Ngôn vẫn cầm tóc của đứa trẻ trong tay, nói với Cung Kiêu: “Cung tổng, còn cần tóc hay không?”

Cung Kiêu nhìn người này, hắn muốn biết, Khương Tấn Ngôn rốt cuộc là loại người gì, sao có thể vô sỉ như vậy.

Cung Kiêu cũng xoay người về phòng, Khương Tấn Ngôn nói với Nam Chi: “Tóc con bạc rồi.”

Nam Chi:……

Tóc cô?!

Nam Chi nói: “Bọn họ không lấy, không cần nhổ tóc nữa.”

Khương Tấn Ngôn gật đầu, “Biết rồi, về ngủ đi.”

Nam Chi lập tức trở về phòng, leo lên giường, áp tai vào bức tường.

Khương Tấn Ngôn:.........

Sao lại có tật xấu thích nghe lén người khác thế này.

Khương Tấn Ngôn kéo đứa trẻ ra giữa giường, “Đi ngủ đi, đừng nghe nữa.”

Nam Chi nói: “Dì Thang Tuyết đang khóc.”

Khương Tấn Ngôn: “Không liên quan tới con, ngủ đi.”

Đứa nhỏ này, làm hắn không còn chút tôn nghiêm nào.

Nam Chi vâng một tiếng, “Cha ơi, cha kể chuyện cổ tích đi.”

Khương Tấn Ngôn chỉ có thể bắt đầu kể chuyện cổ tích, đứa nhỏ này thật sự quá phiền.

Thang Tuyết và Cung Kiêu ở phòng bên cạnh mơ hồ nghe thấy tiếng kể chuyện nhịp nhàng, giọng nói từng nhân vật cũng không giống nhau.

Hai vợ chồng:……

Gặp phải loại người như Khương Tấn Ngôn, coi như xui xẻo tám kiếp.

Thang Tuyết càng tức giận hơn, nằm vật xuống giường, tức giận khóc rống lên.

Cô thậm chí không dám nghĩ trên mạng đang nói gì về mình.

Mẹ kiếp!

Cô hận Khương Tấn Ngôn.

Lại còn phải cho Khương Tấn Ngôn tài nguyên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.