Thang Tuyết khóc thút thít khiến Cung Kiêu không biết phải làm sao bây giờ mới tốt, rốt cuộc thì Thang Tuyết vẫn luôn là một người bình tĩnh, lý trí.
Bây giờ cô bị một người đàn ông chọc tức giận đến phát khóc, là chồng Thang Tuyết, Cung Kiêu cảm thấy có lỗi với cô.
Nhưng vấn đề là, nếu không phải Thang Tuyết chạy tới hỏi Khương Tấn Ngôn người phụ nữ đó là ai, mẹ của đứa trẻ là ai…..
Khương Tấn Ngôn cũng sẽ không nói bậy bạ rằng Thang Tuyết là mẹ của Khương Mỹ Bảo.
Tuy rằng tin đồn đã được bác bỏ, nhưng một khi đã phát ra tin đồn, không thể bác bỏ triệt để được.
Chắc chắn mọi người trên mạng sẽ thật thật giả giả mà nói Thang Tuyết là mẹ Khương Mỹ Bảo.
Mẹ kiếp!
Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Quả thật là phiền phức.
Cung Kiêu tất nhiên sẽ không trách vợ khơi mào trước, mà Khương Tấn không có chút băn khoăn nào sao, hắn tự hỏi, sao Khương Tấn Ngôn dám.
Hắn thật sự không quan tâm đến bất kỳ điều gì sao?
Thang Tuyết nức nở, mắt mũi đỏ bừng: “Ông xã, không được đưa tài nguyên cho Khương Tấn Ngôn.”
Vẻ mặt Cung Kiêu trở nên bất đắc dĩ, chuyện đã nói xong rồi, hơn nữa còn là nói ra trước mặt khán giả.
Nếu nuốt lời, là một đòn đả kích tới uy tín của Cung Kiêu.
Lấy địa vị xã hội của Cung Kiêu, vì một chút tài nguyên này mà bị người ta chỉ trích, Cung Kiêu thấy không đáng.
Hắn có chút mệt mỏi nói: “Sao em lại để ý chút tài nguyên cho hắn như vậy, một khi trả lại thì mọi chuyện sẽ kết thúc, em có thể từ biệt quá khứ.”
“Nói cho anh biết, có phải em không muốn đoạn tuyệt quan hệ với Khương Tấn Ngôn hay không?” Cung Kiêu hỏi.
Trong lòng Thang Tuyết giật thót, “Sao có thể, anh nhìn bộ dạng của Khương Tấn Ngôn đi, sao em còn ý nghĩ gì với hắn được chứ.”
“Em chỉ là không cam lòng, không cam lòng cho hắn tài nguyên, hắn vô sỉ như vậy, chúng ta lại chỉ có thể bị Khương Tấn Ngôn kiềm chế, ông xã, em thật sự không cam lòng.”
“Lúc trước hắn không biết giữ gìn mà phản bội em, bây giờ còn muốn lấy tài nguyên của chúng ta.”
Trước kia cô chỉ là một ma mới thuần túy, trong giới giải trí hoàn toàn không có nhân mạch, là Khương Tấn Ngôn tranh thủ cho cô không ít tài nguyên, khiến cô đứng vững trong giới giải trí.
Bất luận về tình hay lý, Khương Tấn Ngôn đều có ơn với cô.
Nếu chỉ dựa vào sự nỗ lực của Thang Tuyết thì cần rất nhiều thời gian, khả năng cao là cô sẽ không thể kết hôn với Cung Kiêu sớm như vậy.
Bây giờ Thang Tuyết là tiểu hoa hàng đầu, bản thân có rất nhiều tài nguyên, càng đừng nói tới chồng cô còn có một công ty giải trí, tài nguyên càng không phải nói tới.
Được ông trời ưu ái như thế, bây giờ lại muốn giữ khư khư chút tài nguyên không muốn bỏ ra.
Những thứ này bây giờ đối với Thang Tuyết không đáng là bao, chỉ là cô không muốn cho mà thôi.
Bây giờ Thang Tuyết mơ hồ có ác cảm với Khương Tấn Ngôn, cho dù bọn họ mới ở bên nhau.
Trong lòng Thang Tuyết có một loại cảm giác, đó chính là, Khương Tấn Ngôn từng là người đàn ông của người khác.
Cho dù có đối xử tốt với cô, nhưng vẫn khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Sau khi chuyện đó xảy ra, Thang Tuyết dứt khoát chia tay với Khương Tấn Ngôn, người đàn ông đã thuộc về người khác là của người khác.
Ở bên Cung Kiêu rồi, Thang Tuyết mới cảm thấy đây mới là người đàn ông của mình, chưa từng bị người khác dùng qua.
Cung Kiêu nói: “Đây là vấn đề chữ tín, yên tâm, là anh cho, không phải em cho.”
Cô không muốn trả thì hắn trả.
Trong lòng Thang Tuyết rối bời, cố gắng kìm nén sự tức giận của mình, những chuyện xui xẻo gần đây khiến Thang Tuyết bực bội.
Tại sao lại như vậy?
Đặc biệt là thái độ của Khương Tấn Ngôn khiến Thang Tuyết thẹn quá hóa giận, trước kia Khương Tấn Ngôn luôn mồm nói thích cô, yêu cô, bây giờ lại đối xử với cô như vậy.
Đối với Thang Tuyết mà nói, không khác gì bị đâm sau lưng.
Vì lợi ích mà cháy nhà ra mặt chuột, cho dù vì cuộc sống mà trở nên tàn nhẫn, thì đối với Thang Tuyết, là không thể chấp nhận được.
Cuộc sống thuận buồm xuôi gió đã khiến khả năng chịu áp lực của Thang Tuyết kém đi rất nhiều.
Nếu là kiếp trước, cô nhất định sẽ không như thế, cho dù là Khương Tấn Ngôn, cô cũng sẽ giữ mối quan hệ xã giao, rốt cuộc thì người ta cũng là ảnh đế.
Đáng tiếc, cho dù đã ở bên Khương Tấn Ngôn, Thang Tuyết vẫn luôn nghĩ tới chuyện kiếp trước của mình.
Cô chỉ là một diễn viên tuyến 18, chỉ có thể diễn mấy vai phụ không quan trọng, ví dụ như nha hoàn, vai đồng nghiệp linh tinh.
Cuộc sống của cô cũng nhờ nhạt như những nhân vật cô đóng, hoàn toàn vô hình.
Nhưng Trúc Sanh thì khác, vai diễn đầu tiên của cô đã là nữ chính, hơn nữa chỉ một lần đã nổi tiếng, mọi người đều khen ngợi diễn xuất của cô có linh khí, con đường về sau cũng thăng tiến vượt bậc.
Có đôi khi, thiên phú là một chuyện khiến người ta tuyệt vọng, có những người có nỗ lực học tập thế nào, cũng không bằng một phần mười người ta.
Người như vậy khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ, Thang Tuyết chậm chí từng bị ám ảnh tới mức xem đi xem lại những bộ phim truyền hình, điện ảnh mà Trúc Sanh đóng, xem đi xem lại những cử chỉ và biểu cảm của cô.
Ngay cả khi có học, thì cũng là bắt chước, nhưng mà kỹ năng diễn xuất của cô cũng tiến bộ hơn một chút.
Sau này gặp lại Trúc Sanh trong một đoàn làm phim, cùng diễn với Trúc Sanh, Trúc Sanh chau mày, luôn nhìn chằm chằm vào cô.
Thang Tuyết thiếu chút nữa tưởng Trúc Sanh phát hiện ra mình bắt chước cô, trong lòng vô cùng thấp thỏm, sau khi xong việc, Trúc Sanh tới tìm cô, nói với Thang Tuyết, cô diễn có chỗ nào không đúng.
Trúc Sanh tới chỉ dạy cô, khiến Thang Tuyết vừa cảm kích lại vừa xấu hổ, thậm chí có chút khó tả.
Đối phương cao cao tại thượng chỉ dạy cô, càng khiến cho Thang Tuyết cảm thấy mình rác rưởi ra sao, cô có cố gắng thế nào cũng không bao giờ đạt được thành tựu mà người khác có thể có được dễ dàng.
Cung Kiêu luôn nói giúp đỡ người khác sẽ gây thù, lúc đó Thang Tuyết cũng có tâm thái như vậy, thậm chí cô còn cảm thấy Trúc Sanh đang xem thường cô, bằng không sẽ không nói cô chỗ này chưa tốt chỗ kia chưa tốt.
Cách chỉ dạy này khiến Thang Tuyết có chút không chịu nổi, sau đó Khương Tấn Ngôn tới thăm phim trường, lúc đó Khương Tấn Ngôn chỉ liếc mắt nhìn Thang Tuyết một cái, hững hờ như đang nhìn một hòn đá, một gốc cây.
Sau đó ánh mắt hắn chuyển tới Trúc Sanh, Trúc Sanh nói với Thang Tuyết đang xấu hổ mấy câu, sau đó cùng Khương Tấn Ngôn vừa rời đi vừa nói chuyện.
Thang Tuyết nhìn bóng lưng hai người, xứng đôi như vậy, thời điểm Khương Tấn Ngôn nói chuyện với Trúc Sanh, hắn sẽ hơi nghiêng người xuống nghe Trúc Sanh nói.
Mọi người đều nói rằng bọn họ là một cặp trời sinh, fans hai nhà đều hận không thể khiến bọn họ kết hôn ngay lập tức.
Sau đó, bọn họ thật sự kết hôn, sống rất hạnh phúc.
Thang Tuyết nghĩ thầm, Trúc Sanh thật may mắn, vừa có thiên phú, lại còn gặp được một người đàn ông tốt, thật khiến người ta phải ghen tỵ!
Khiến người ta cảm nhận sâu sắc sự bất công của số phận, cho nên chuyện đầu tiên sau khi trọng sinh, Thang Tuyết vượt qua Trúc Sanh lấy được vai diễn trong bộ phim điện ảnh đầu tiên.
Có lẽ kiếp trước cô ngày đêm nghiền ngẫm Trúc Sanh, kiếp này có cơ hội, cô chiếm được vai diễn của Trúc Sanh, còn gặp được Khương Tấn Ngôn.
Khương Tấn Ngôn!
Kiếp trước vị ảnh đế này không thèm để ý tới cô!
Thang Tuyết tới gần hắn, trò chuyện với hắn, thảo luận kịch bản với hắn, cùng diễn với hắn, dùng ánh mắt sùng bái với hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]