Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Khương Tấn Ngôn vừa viết vừa suy tư, viết rất chậm, chủ yếu là nhớ lại, cố gắng viết ra tất cả các tài nguyên vụn vặt nhất.

Tên tra nam này muốn thu lại số tài nguyên sau khi chia tay, điều này khiến cư dân mạng không ngừng phun tào, đúng là không biết xấu hổ.

Sau sự việc ngoại tình mua dâm, bây giờ Khương Tấn Ngôn còn bị đội chiếc mũ tên đàn ông keo kiệt trên đầu.

Các cô gái đừng bao giờ tìm một người đàn ông như Khương Tấn Ngôn, không biết xấu hổ.

Nhưng nhìn thấy danh sách ngày càng dài, các cư dân mạng vừa cảm thấy Khương Tấn Ngôn là kẻ lừa đảo, cũng vừa cảm thán, nếu danh sách này là thật, đúng là không ít tiền nha.

Để tay lên ngực mà tự hỏi, nếu bản thân mình cũng bỏ ra nhiều tiền như vậy, có thể nào không đòi về không?

Nếu là sự thật, người làm bạn trai như Khương Tấn Ngôn cũng thật hào phóng!

Fans Thang Tuyết nắm chặt lấy điểm đen của Khương Tấn Ngôn, Khương Tấn Ngôn ngoại tình, mua dâm… rất có lỗi với Thang Tuyết, đã phản bội đoạn tình cảm với Thang Tuyết.

Danh sách tài nguyên này không đáng tin.

Trong căn phòng bên cạnh, Thang Tuyết hỏi chồng: “Thật sự phải cho hắn tài nguyên sao?”

Cung Kiêu nhìn Thang Tuyết, nói: “Phải cho hắn, hắn cầm rồi, em sẽ không còn nợ hắn nữa.”

Hắn cầm tiền, có nghĩa là, Khương Tấn Ngôn sẽ không thể đứng trên cao mà nói cái gì được nữa, ngược lại hắn sẽ ở thế bất lợi về mặt đạo đức.

Hắn đã phản bội tình cảm.

Chỉ cần trả lại những thứ này thì hai người sẽ không liên quan gì đến nhau nữa.

Thang Tuyết cảm thấy khó chịu, thậm chí cô cũng phải thừa nhận, lúc trước Khương Tấn Ngôn đã cho không ít tài nguyên, nếu thật sự phải cho giống như vậy, liệu Khương Tấn Ngôn có thể đông sơn tái khởi hay không.

Khương Tấn Ngôn đông sơn tái khởi là điều Thang Tuyết không mong muốn nhất.

Thang Tuyết kháng cự: “Nếu hắn tống tiền thì sao?”

Cung Kiêu nói: “Hắn có tống tiền hay không, ít nhiều gì thì em cũng phải nhớ một số thứ chứ.”

Cung Kiêu cũng đã nhìn ra, Thang Tuyết không cam lòng, hắn cũng có thể hiểu được, rốt cuộc thì không có ai muốn nhổ miếng thịt mình đã cho vào miệng cả.

Cung Kiêu trầm tư, nhìn dáng vẻ này, xem ra Khương Tấn Ngôn đã thật sự cho Thang Tuyết một ít tài nguyên.

Cung Kiêu nói: “Anh biết em không nỡ, nhưng em muốn người ta gọi em là trà xanh sao, bị người ta nói thành trà xanh trục lợi, còn nói em lợi dụng xong liền đá người ta?”



“Hắn đã nói ra hai chữ tài nguyên, nếu chúng ta không bỏ ra thứ gì, như vậy, cái tên trà xanh sẽ chụp xuống đầu em.”

Nếu Thang Tuyết còn muốn chỉ trích đối phương về mặt tình cảm thì hắn phải tính toán rõ ràng về mặt tài nguyên.

Bằng không chỉ cần nói đến chuyện phản bội tình cảm, người ta sẽ nói, đúng vậy, là phản bội cô, nhưng khi ở bên cô, cũng đã cho cô nhiều tài nguyên như vậy.

Loại chuyện này tương đương với phí chia tay, đã chia ra thì không thể nói trong mối quan hệ ai đúng ai sai.

Đối với Cung Kiêu mà nói, tốn ít tiền, cho tài nguyên là có thể đứng ở trên cao về mặt đạo đức, mà không cần phải bị người ta nói cho á khẩu không thể đáp trả được.

Thang Tuyết khó chịu vì chồng nhắc tới hai từ trà xanh, phải thật sự cho Khương Tấn Ngôn vài thứ, Thang Tuyết không muốn, cô kiên định nhìn Cung Kiêu: “Thanh giả tự thanh, em không sợ người khác nói mình là trà xanh, em không phải, em chỉ cần anh tin em.”

Cung Kiêu nói thẳng: “Đây không phải vấn đề anh tin em hay không, mà là lúc em gia nhập giới giải trí, đúng là Khương Tấn Ngôn đã cho em một ít tài nguyên, đây là sự thật.”

Cung Kiêu thở ra một hơi nói với Thang Tuyết: “Ngoan đi, chuyện này dùng một ít tài nguyên là có thể giải quyết được.”

Cung Kiêu cảm thấy cho tài nguyên cũng không phải chuyện gì to tát, thậm chí có thể coi như là bồi thường, hắn có thể đứng trên cao về mặt đạo đức mà khinh thường nhìn tình cũ của vợ.

Ánh mắt của kẻ chiến thắng.

Cung Kiêu cảm thấy vợ đang luyến tiếc, hắn nói: “Cứ lấy một ít tài nguyên trong công ty cho hắn là được.”

Thang Tuyết cũng không kiên trì nữa, nói nhiều, chồng cô sẽ nghi ngờ.

Thang Tuyết cắn môi, Khương Tấn Ngôn là loạn quyền đánh chết sư phụ già*, hắn đã vứt hết mũi, xử lý theo hướng lưu manh.

(*Loạn quyền đánh chết sư phụ già: một câu thành ngữ TQ, một người liều mạng đánh bừa lại đánh chết được người có kinh nghiệm, tài giỏi hơn mình.)

Thang Tuyết có chút hoảng hốt, hắn trong ấn tượng của cô, hình ảnh lạnh lùng lịch sự của Khương Tấn Ngôn đã bay xa rồi.

Khương Tấn Ngôn tỏ vẻ, cũng đã có con, hắn còn phải nuôi gia đình dành tiền dưỡng già, căn bản không cần thứ gọi là tôn nghiêm.

Không thể vì tôn nghiêm mà từ bỏ tiền được, nuôi trẻ con rất tốn tiền, đối với một con thú nuốt vàng như vậy thì có bao nhiêu tiền cũng không đủ dùng.

Hắn luôn có những khoản không ngờ tới phải tiêu đến tiền.

Túng quẫn là động lực, có bần cùng cũng là bình thường.

Khương Tấn Ngôn liệt kê xong danh sách tài nguyên, phải rèn sắt khi còn nóng, hắn đi tới gõ cửa phòng vợ chồng Cung gia.

Người mở cửa là Thang Tuyết, nhìn thấy Khương Tấn Ngôn sắc mặt cô rất khó coi, Khương Tấn Ngôn cười tủm tỉm nói: “Tôi đã liệt kê xong rồi, phiền Cung tổng xem qua một chút.”

Hoàn toàn là thái độ hợp tác.

Thang Tuyết nhìn trang giấy dày đặc chữ viết, theo bản năng nói: “Không thể nhiều như vậy.”



Khương Tấn Ngôn ôn tồn nói: “Chúng ta có thể đối chiếu từng thứ một, nếu không khớp, tôi có thể xóa đi.”

Thang Tuyết:……

Thật là không còn gì để nói.

Khương Tấn Ngôn như vậy khiến Thang Tuyết không nói nên lời.

Cung Kiêu vươn tay, “Đưa danh sách cho tôi.”

Khương Tấn Ngôn lập tức đưa danh sách cho Cung Kiêu, Cung Kiêu nhìn qua, quảng cáo dầu gội, vai nữ thứ, vai nữ chính, còn cái gì mà tham gia tiệc tối của thương hiệu nào đó, Thang Tuyết tới tham gia với tư cách là bạn gái blah blah.

Cung Kiêu không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt ông già tàu điện ngầm di động, Khương Tấn Ngôn vậy mà lại có thể nhớ rõ như vậy, đúng là khó tin.

Cung Kiêu nhìn tờ danh sách nhiều chữ như vậy có chút đau đầu, đưa cho Thang Tuyết nói: “Em nhìn xem có trùng khớp không.”

Xem ra chuyện này là thật, Khương Tấn Ngôn đổ không ít tài nguyên vào Thang Tuyết đâu.

Cả lớn cả nhỏ, cộng lại cũng không ít.

Linh tinh vụn vặt, khiến Cung Kiêu rất là đau đầu, chẳng lẽ muốn giống hệt sao?

Thang Tuyết bất đắc dĩ cầm lấy tờ danh sách, xem từng cái một, cuối cùng mỉa mai nói: “Không ngờ anh lại nhớ rõ như vậy.”

Khương Tấn Ngôn lại cười nói: “Cũng không còn cách nào khác, trước kia kiếm được nhiều tiền thì không thèm để ý, bây giờ tôi hết tiền rồi, một phân một hào trước kia cũng tự động xuất hiện trong đầu tôi.”

Bần cùng khiến con người có trí nhớ phi thường, lục lọi mọi ngóc ngách.

Thang Tuyết:……

Cô nhìn bộ dạng không biết xấu hổ của Khương Tấn Ngôn, không nhịn được nói: “Vậy chuyện anh phản bội tình cảm của chúng ta thì sao, anh muốn tính chuyện này thế nào.”

Khương Tấn Ngôn bày ra vẻ mặt kinh ngạc: “Còn muốn tính nữa sao, chẳng phải tôi là tra nam sao, hơn nữa sự nghiệp của tôi cũng đã chôn vùi rồi, cô còn chưa nguôi giận sao, vậy cô mắng tôi thêm mấy câu tra nam cho nguôi giận đi.”

Hết giận?

Hết giận là chuyện không thể nào.

Ngược lại Thang Tuyết sắp tức chết rồi.

Không riêng gì Thang Tuyết cạn lời, ngay cả khán giả cũng rất cạn lời, không biết phải hình dung về Khương Tấn Ngôn như thế nào.

Đồng thời, danh sách này còn leo lên hot search, có mấy người qua đường thấy được còn nói, nếu Khương Tấn Ngôn có thể giữ mình trong sạch, thì cũng có thể xem như một người bạn trai rất hào phóng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.