Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Bạch Lộ nghe Nam Chi nói, đặc biệt đồng tình: “Đúng đúng, lần nào mẹ chị nghe vậy cũng đều không vui.”

Bạch Lộ giống như bà cụ non thở dài một hơi, “Thật là phiền, chị không muốn tham gia chương trình chút nào.”

Nam Chi suy nghĩ một chút nói: “Tại sao lại không được ăn cơm dì Thang Tuyết làm, dì ấy vất vả nấu cơm, có thể ăn nha, dì ấy nấu là để người khác ăn.”

Không được lãng phí lương thực, không được lãng phí lương thực!

Nam Chi đã đi qua vài thế giới, từng bị đói bụng, đối với Nam Chi mà nói, đồ ăn là tuyệt nhất, mặc kệ là đồ ăn của ai.

Bạch Lộ nghe Nam Chi nói, ánh mắt đột nhiên sáng lên, vươn tay vỗ vỗ bả vai Nam Chi: “Em thật thông minh, chị thấy em nói đúng, dì Thang Tuyết nấu cơm rất ngon.”

Nam Chi gật đầu, “Đúng.”

Trong mấy cặp cha mẹ, người nấu ăn ngon nhất là dì Thang Tuyết.

Bạch Lộ và Nam Chi lẩm nhẩm lầm nhầm với nhau một lúc, lại đi tìm Mễ Nhạc, cô nói với Mễ Nhạc: “Thật xin lỗi, em không nên nói anh là đồ ăn xin.”

Nhận được lời xin lỗi nghiêm túc như vậy, Mễ Nhạc gãi đầu, “Không sao đâu.”

Cậu bé lại cẩn thận hỏi: “Bạch Lộ, em không thích dì Thang Tuyết sao?”

“Không đúng rồi, dì Thang Tuyết dịu dàng như vậy, sẽ không mắng người, đối xử với mọi người rất tốt, không hung dữ giống mẹ anh.”

Tính cách của mẹ Mễ Nhạc rất sảng khoái, khó tránh khỏi sẽ thẳng tính một chút, bạo lực một chút.

Cho nên Mễ Nhạc đối mặt với một người mẹ dịu dàng hoàn toàn không có chút kháng cự, đặc biệt là dì Thang Tuyết, vừa đẹp vừa hiền.

Có đôi lúc Mễ Nhạc không chịu được nữa, nói với mẹ: “Con muốn dì Thang Tuyết làm mẹ của con, dì ấy không hung dữ giống mẹ.”

Mẹ Mễ Nhạc chống nạnh nói: “Xin lỗi, con là do mẹ sinh ra, dì Thang Tuyết của con không thể trở thành mẹ của con được.”

Mễ Nhạc rất thất vọng.

Bạch Lộ nhìn nụ cười ngô nghê của Mễ Nhạc, lần đầu tiên của thấy chỉ số thông minh của mình thật ưu việt, cô giống bà cụ non nói: “Anh thật là ngốc.”

Nam Chi nói: “Dì Thang Tuyết tốt thì đó cũng là mẹ của người khác, mẹ của anh Mễ Nhạc cũng rất tốt.”

Bạch Lộ gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy, nếu dì ta đã tốt như vậy, tại sao lại còn khiến người ta cãi nhau.”

Đặc biệt là cha mẹ cô, sau khi tham gia chương trình, tình cảm ngày càng xấu đi.

Bạch Lộ cảm thấy vấn đề không nằm ở cha mẹ mình, mà là ở Thang Tuyết, bởi vì cha cô luôn nói Thang Tuyết thế này Thang Tuyết thế kia, khiến mẹ không vui.

Bạch Lộ tất nhiên là đứng về phía mẹ, coi Thang Tuyết là một trong số những người phụ nữ muốn tới gần cha cô.



Muốn cha mẹ cô ly hôn.

Nam Chi vuốt cằm suy tư, Nguyễn Tông đứng bên cạnh giống một tiểu thân sĩ, không tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ.

Bạch Lộ quay đầu hỏi Nguyễn Tông, “Cha mẹ cậu có hay nhắc tới Thang Tuyết không?”

Nguyễn Tông lắc đầu, “Không có, tôi cảm thấy cậu đã hiểu lầm dì Thang Tuyết rồi.”

Bạch Lộ lại nói: “Đó là bởi vì cậu không biết thôi, bọn họ không nói trước mặt cậu.”

Nguyễn Tông vẫn nói chuyện thay cha mẹ: “Không đâu, cha mẹ tôi không thích nói chuyện.”

“Này, em đang nghĩ cái gì vậy?” Bạch Lộ thấy Nam Chi suy tư, hỏi.

Nam Chi nói: “Em nghĩ, có phải gia đình nhà người khác luôn tốt hơn, chồng nhà người khác luôn tốt hơn, vợ nhà người khác cũng luôn tốt hơn, con cái nhà người ta lại càng tốt hơn.”

Mấy đứa trẻ đều bị lời nói của Nam Chi làm cho sửng sốt, Nguyễn Tông nói: “Có thể là cha mẹ cậu chỉ đang cãi nhau mà thôi, không liên quan tới dì Thang Tuyết.”

Mễ Nhạc cũng gật đầu, “Mẹ anh cũng thường nói, con nhà người ta vẫn ngoan hơn.”

Bạch Lộ lộ ra vẻ nghi hoặc, “Thật là như vậy sao?”

Ba đứa trẻ gật đầu, “Đúng là như vậy.”

Bạch Lộ nhìn ba người bạn: “Mấy người không được gạt tôi.”

Ba đứa trẻ lắc đầu, “Không đâu, không đâu.”

Bọn trẻ trở về phòng của mình, Nam Chi nói với cha: “Cha ơi, chân con ra mồ hôi rồi, con muốn rửa chân.”

Khương Tấn Ngôn nói: “Tự mình múc nước rửa đi.”

Nam Chi: “Cha, con mệt, Mỹ Bảo mệt.”

Khương Tấn Ngôn chấp nhận số phận đi múc nước rửa chân cho đứa trẻ, quay phim còn đi theo quay chụp.

Rửa xong rồi, Nam Chi nằm trên giường, chớp mắt nói: “Cha, kể chuyện cổ tích.”

“Được.” Khương Tấn Ngôn không có quyển truyện nào trong tay, cứ như vậy mà kể, không khác gì diễn viên lồng tiếng, rất trôi chảy mạch lạc.

Cũng nhờ trước khi chương trình phát sóng, ngày nào Khương Tấn Ngôn cũng kể chuyện cổ tích cho đứa trẻ, nhờ trí nhớ tốt, hơn nữa trước kia còn có kinh nghiệm đọc kịch bản, những câu truyện cổ tích đã khắc sâu vào trong trí não Khương Tấn Ngôn.

Nam Chi cùng khán giả nghe kể chuyện cổ tích, giọng điệu chậm rãi, không chú ý một chút đã bị mê hoặc.

【Những thứ khác không nói, kỹ năng đọc thoại của Khương ảnh đế quả thực rất tốt.】

【Giọng rất hay.】

【Nếu hắn biết yêu bản thân mình một chút, sự nghiệp của hắn sẽ còn phát triển thêm nữa.】



【Đàn ông không biết yêu quý bản thân mình, giống như lá cải thối vậy.】

【Nếu muốn sự nghiệp thăng tiến lên một tầm cao mới, thì đàn ông phải từ bỏ sắc dục đã.】

【Sắc dục không phải là vấn đề, vấn đề là có bạn gái mà còn mua dâm, là vấn đề đạo đức, hơn nữa, mua dâm cũng phạm pháp đi.】

Chờ đứa trẻ ngủ rồi, Khương Tấn Ngôn ngừng kể chuyện cổ tích, quay phim cũng đi rồi.

Khương Tấn Ngôn cùng đứa trẻ ngủ chung trên một chiếc giường, rất chật, Khương Tấn Ngôn bế đứa trẻ nằm vào phía bên trong, lại khiến Nam Chi tỉnh dậy.

“Cha ơi.” Nam Chi hô.

Khương Tấn Ngôn hỏi: “Làm sao vậy?”

“Chị Bạch Lộ nói cha mẹ chị ấy vì dì Thang Tuyết mà cãi nhau.” Nam Chi nhỏ giọng nói.

Khương Tấn Ngôn: “Chuyện của nhà người ta không cần quan tâm.” Cuối cùng còn nói thêm: “Chúng ta không nên xen vào chuyện của nhà người khác, chỉ cần để ý tới chuyện của mình là được.”

Nam Chi ừm một tiếng, “Nhưng dì Thang Tuyết không phải người khác, là bạn gái cũ của cha.”

Khương Tấn Ngôn: “Cô ấy đã kết hôn rồi, không còn quan hệ gì với cha nữa, không được đem những lời này nói bậy ra bên ngoài.”

Nam Chi lập tức nói: “Yên tâm đi, con biết mà, cha đã rất thảm rồi, con không thể hại cha thảm hơn nữa.”

Khương Tấn Ngôn: “Cảm ơn, con gái tốt của cha.”

Nam Chi vui vẻ nói: “Không cần cảm ơn đâu cha.”

Khương Tấn Ngôn:……

Chờ đứa trẻ ngủ rồi, cuộc hội thoại của một cặp vợ chồng mới bắt đầu.

Cha Mễ Nhạc thở dài nói với vợ: “Em nấu món gì ngon ngon cho thằng bé đi, đừng ăn mỗi rau nữa, thấy thằng bé như vậy, em không lòng sao, còn chèn ép.”

Mẹ Mễ Nhạc thở dài: “Em còn mong thằng bé tham gia chương trình có thể giảm được cân đấy.”

“Đã không còn đồ ăn vặt, cũng phải để thằng bé ăn cơm no chứ.” Cha Mễ Nhạc nói, “Chờ sau khi chương trình kết thúc, ngày nào anh cũng dẫn thằng bé đi bơi, nhất định có thể gầy đi, ở trong chương trình thì cứ chiều thằng bé một chút đi.”

“Được rồi.” Mẹ Mễ Nhạc nói, một lát sau, đột nhiên lại hỏi: “Anh có cảm giác gì với Thang Tuyết?”

“Cảm giác gì là cảm giác gì, không liên quan tới anh.” Cha Mễ Nhạc nói.

Mẹ Mễ Nhạc cười lạnh một tiếng, Mễ Nhạc đang ngủ mơ hồ nghe thấy tiếng cười lạnh của mẹ, vô thức quấn chặt chăn.

“Không hiểu nổi tính ghen tuông của phụ nữ.” Cha Mễ Nhạc nói thầm một câu.

“Em ghen tuông?”Mẹ Mễ Nhạc tức giận bật cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.