Edit: Kim
Bạch Lộ thấy Nam Chi vậy mà lại xin cơm của Thang Tuyết, không nhịn được nói với Nam Chi: “Em cũng là một tên ăn mày.”
Nam Chi nói: “Chị à, cơm thật sự rất ngon.”
Không nên so đo với đồ ăn nha.
Bạch Lộ tức giận đến mức giậm chân, đúng là không có tiền đồ mà, vì một miếng ăn, đúng là không có tiền đồ.
Bạch Lộ thấy mọi người xung quanh đang nhìn mình chằm chằm, tức giận òa lên một tiếng.
Là đương sự, Thang Tuyết không thể không nói với hai vợ chồng Bạch gia: “Không sao đâu, lời trẻ con ngây thơ, hai người cũng không nên trách đứa trẻ.”
Thang Tuyết nói như vậy, ngược lại càng khiến sắc mặt Bạch Lương Triết khó coi hơn, hắn có chút nghiêm khắc nói với con gái: “Nhanh xin lỗi dì Thang Tuyết đi.”
Thang Tuyết có chút bất đắc dĩ nói: “Không cần đâu.”
“Cần.” Cung Kiêu đột nhiên mở miệng nói, “Bạch tổng, đứa trẻ cần phải dạy dỗ, không thể vì còn nhỏ mà mặc kệ được, nhỏ không phải là lý do, vì còn nhỏ cho nên mới cần phải dạy.”
Bạch Lương Triết đối mắt với Cung Kiêu, một lát sau, Bạch Lương Triết nói: “Cung tổng nói đúng, Bạch Lộ, lại đây.”
Bạch Lộ thấy cha tức giận, cũng không dám nghịch ngợm, xin lỗi: “Dì Thang Tuyết, xin lỗi.” Sau đó khóc lóc chạy về phòng.
Sắc mặt Thi Tư có chút ngượng ngùng, miễn cưỡng nói: “Xin lỗi, là tôi dạy dỗ đứa nhỏ không tốt.”
Thang Tuyết nói: “Đứa trẻ còn nhỏ, từ từ dạy dỗ là được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3353255/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.