Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Bạch Lộ thấy Nam Chi vậy mà lại xin cơm của Thang Tuyết, không nhịn được nói với Nam Chi: “Em cũng là một tên ăn mày.”

Nam Chi nói: “Chị à, cơm thật sự rất ngon.”

Không nên so đo với đồ ăn nha.

Bạch Lộ tức giận đến mức giậm chân, đúng là không có tiền đồ mà, vì một miếng ăn, đúng là không có tiền đồ.

Bạch Lộ thấy mọi người xung quanh đang nhìn mình chằm chằm, tức giận òa lên một tiếng.

Là đương sự, Thang Tuyết không thể không nói với hai vợ chồng Bạch gia: “Không sao đâu, lời trẻ con ngây thơ, hai người cũng không nên trách đứa trẻ.”

Thang Tuyết nói như vậy, ngược lại càng khiến sắc mặt Bạch Lương Triết khó coi hơn, hắn có chút nghiêm khắc nói với con gái: “Nhanh xin lỗi dì Thang Tuyết đi.”

Thang Tuyết có chút bất đắc dĩ nói: “Không cần đâu.”

“Cần.” Cung Kiêu đột nhiên mở miệng nói, “Bạch tổng, đứa trẻ cần phải dạy dỗ, không thể vì còn nhỏ mà mặc kệ được, nhỏ không phải là lý do, vì còn nhỏ cho nên mới cần phải dạy.”

Bạch Lương Triết đối mắt với Cung Kiêu, một lát sau, Bạch Lương Triết nói: “Cung tổng nói đúng, Bạch Lộ, lại đây.”

Bạch Lộ thấy cha tức giận, cũng không dám nghịch ngợm, xin lỗi: “Dì Thang Tuyết, xin lỗi.” Sau đó khóc lóc chạy về phòng.

Sắc mặt Thi Tư có chút ngượng ngùng, miễn cưỡng nói: “Xin lỗi, là tôi dạy dỗ đứa nhỏ không tốt.”

Thang Tuyết nói: “Đứa trẻ còn nhỏ, từ từ dạy dỗ là được rồi, đừng tạo áp lực quá lớn.”

Bạch Lương Triết gật đầu, “Thang Tuyết nói đúng.”

Thi Tư liếc nhìn chồng, cúi đầu chậm chạp ăn cơm.

Bạch Lộ chạy về phòng, những người khác im lặng ăn cơm, thậm chí trên màn hình còn đánh mấy chữ ‘bầu không khí không tốt’.

Nhưng những điều này cũng không ảnh hưởng tới Nam Chi và Mễ Nhạc, bọn họ cầm chén ăn cơm, ăn vô cùng vui vẻ, vừa ăn vừa thì thầm, vì bữa cơm này, Mễ Nhạc trở nên thân thiết với Nam Chi hơn rất nhiều.

Có vẻ như là muốn coi Nam Chi thành bạn tốt.

Ở lúc tất cả mọi người đang trách cứ cậu bé, có người làm điều tương tự với mình, khiến Mễ Nhạc cảm thấy bản thân không cô độc.

Thang Tuyết nhìn đồ ăn trước mặt, không cảm thấy thèm ăn chút nào, cảm giác như mình đang may quần áo cưới cho người khác vậy.

Cô vất vả làm đồ ăn, phân phát cho mọi người, lại bị một con nhóc chế giễu, bây giờ Mễ Nhạc nào có nhớ đồ ăn là do cô làm, bây giờ cậu bé chỉ nhớ tới Khương Mỹ Bảo.

Bởi vì Khương Mỹ Bảo giúp Mễ Nhạc thoát khỏi xấu hổ.

Một đứa trẻ sẽ không thể tâm cơ như vậy, nhất định là do người lớn dạy dỗ.



Thang Tuyết bí mật liếc nhìn Khương Tấn Ngôn, thấy Khương Tấn Ngôn đang hết sức tập trung ăn mì sợi, đối với mọi chuyện xảy ra hoàn toàn không thèm để ý.

Bữa tối đầu tiên của chương trình kết thúc trong đầu không khí cứng đờ, Nam Chi ăn xong, cầm chén đưa cho cha, để cha đi rửa.

Khương Tấn Ngôn không nói hai lời mà cầm lấy chén đi rửa, Thang Tuyết nói: “Bảo bối, con rửa cùng cha nha.”

Rửa có sạch hay không là một chuyện, nhưng là muốn dạy dỗ đứa trẻ biết làm việc.

So với Khương Tấn Ngôn, hắn hoàn toàn không dạy dỗ đứa trẻ.

Khương Tấn Ngôn bày ra bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi, múc nước rửa chén, Cung Kiêu bên cạnh kiên nhẫn dạy đứa trẻ rửa chén, đứa trẻ ngây thơ chất phác.

Mà Mễ Nhạc đã cùng Nam Chi và Nguyễn Tông chạy ra ngoài chơi, đã không còn thấy bóng dáng.

Cung Tiêu Tiêu cùng cha rửa chén, Bạch Lộ bị cha mẹ dạy dỗ.

Cho dù là ở trong sân, cũng có thể nghe thấy tiếng từ trong phòng truyền ra, giọng nam giọng nữ, giọng trẻ con.

【Bạch Lộ nói vậy quả thực là quá đáng.】

【Mễ Nhạc chỉ ham ăn một chút, cũng không đến mức bị nói thành ăn mày đi.】

【Bạch Lộ là con gái nhà có tiền, tất nhiên là muốn nói cái gì thì sẽ nói cái đó.】

【Có tiền cũng không thể muốn nói gì thì nói được.】

【Chỉ có mình tôi cảm thấy Bạch Lương Triết đối xử với Thi Tư không tốt sao?】

【Đúng đúng đúng, tôi cảm nhận được, hắn đối với Thi Tư là loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống.】

【Ai ui, tôi thấy bực quá, chị ấy vẫn nên quay lại với sàn catwalk đi, đang lúc đỉnh cao sự nghiệp thì kết hôn, sinh con, sự nghiệp siêu mẫu cũng kết thúc.】

【Đúng vậy, đúng vậy, hắn trách chị ấy không biết dạy dỗ đứa trẻ, mẹ nó, đó không phải là con của hắn sao?】

【Nhưng mà, tôi còn cảm thấy Bạch Lộ có chút khinh thường mẹ mình, còn không phải là do cha con bé làm gương.】

【Thang Tuyết người ta có ý tốt, lại bị nói thành bố thí.】

【Chỉ có mình tôi cảm thấy Thang Tuyết giả tạo sao, có mùi trà xanh.】

【Quan tâm tới mọi người là trà xanh sao, cô có biết là phải tốn bao nhiêu công sức không, lại ngang ngược đi nói người chu đáo biết quan tâm tới người khác là trà xanh, nghe có hợp lý không?】

【Đúng vậy, tôi thấy không đáng thay Thang Tuyết, Thang Tuyết xứng đáng được trân trọng hơn, nhìn Cung Kiêu mà xem, lại nhìn Bạch Lương Triết, chỉ có thể nói, cuộc sống đều là do mình quyết định.】

Trên mạng gió nổi mây phun, khiến một số chủ đề của chương trình còn lên hot search, Nam Chi lúc này mang hai người bạn trong chương trình đi tìm mấy người bạn mới làm quen được ở Hoành Thôn, cùng nhau chơi đùa trong bóng tối mơ hồ.



Chờ đến khi bụng không còn căng tròn nữa, Nam Chi mới cùng Mễ Nhạc và Nguyễn Tông trở về nhà.

“Cha ơi, chúng con về rồi.” Nam Chi nhìn thấy Khương Tấn Ngôn lập tức cao giọng hô, đánh vỡ bầu không khí kỳ quái trong sân.

Khương Tấn Ngôn: “Biết rồi, tắm rửa đi ngủ đi.”

Di động đã bị tổ chương trình thu mất rồi, buổi tối ngoài việc đi ngủ thì còn có thể làm gì đâu.

“Hừ……” Bạch Lộ từ trong phòng đi ra, hai mắt đỏ hoe, nhìn thấy Nam Chi thì hừ lạnh một cái, cô nói: “Chị cho rằng chúng ta là bạn bè.”

Nam Chi: “Chúng ta là bạn bè nha.”

Bạch Lộ nói: “Vậy tại sao em lại đứng về phía bọn họ?”

Cô nói bên kia là bên Cung gia.

Có thể vì gia cảnh của hai gia đình gần giống nhau, cho nên Bạch Lộ vẫn luôn bị so sánh với Cung Tiêu Tiêu.

Cái gì mà Cung Tiêu Tiêu đáng yêu hơn Bạch Lộ, Bạch lộ lớn hơn Cung Tiêu Tiêu, vậy mà ngày nào cũng bị so sánh với đứa trẻ đó, so tới nỗi Bạch Lộ trở thành emo*.

(*Emo: bắt nguồn từ“emotion”, nghĩa là cảm xúc. Emo là một trào lưu sống dựa theo cảm xúc, biểu hiện là sự chán nản, buồn rầu, rất dễ bị tổn thương. Các Emo tỏ ra rất lạnh lùng, lãnh đạm với người xung quanh vì cho rằng người bình thường không hiểu họ, cho họ là lập dị.)

Hơn nữa, Bạch Lộ cũng coi như là được sống trong môi trường hào môn, loại người nào ít nhiều cũng đã từng gặp qua, đặc biệt là còn có rất nhiều phụ nữ muốn leo lên người cha cô.

Trong đó tất nhiên có người có phong cách giống Thang Tuyết, giả bộ dịu dàng như nước, trái tim non nớt của Bạch Lộ mơ hồ không thích Thang Tuyết theo bản năng.

Bạch Lộ không thích việc Thang Tuyết dùng một ít đồ ăn khiến người khác khen ngợi cô.

Mà Mễ Nhạc, là người vô tình bị trút giận.

“Cô ta rất đáng ghét.” Bạch Lộ nói.

Nam Chi nghiêng đầu nói: “Chị nói đúng.”

Cô thấy mắt Bạch Lộ đỏ bừng, “Chị, em có kẹo, chị có muốn ăn không?”

Bạch Lộ: “…… Ăn.”

Bạch Lộ nhận lấy cái kẹo từ trong Tay Nam Chi, bóc vỏ cho vào miệng ăn, vừa ăn kẹo, vừa nói: “Em cách xa cô ta ra một chút, chị cảm thấy lúc cô ta cười rộ lên rất giống mụ phù thủy.”

Bạch Lộ sau vài lần gặp phiền phức cũng đã biết cách tránh khỏi camera, kề tai nói nhỏ với Nam Chi.

Nam Chi chớp mắt hỏi: “Tại sao?”

Bạch Lộ: “Dù sao thì chị cũng không thích cô ta, lần nào cha chị cũng nói, tại sao mẹ chị lại không thể giống Thang Tuyết.”

“Ồ!” Nam Chi mở to hai mắt nhìn, lại khó hiểu mà nói: “Mẹ chị là mẹ chị, tại sao lại phải giống người khác, không giống nhau nha.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.