Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Nguyễn Tông kinh ngạc nhìn Nam Chi: “Bạn của em, em có bạn?”

Nam Chi mở bọc quần áo ra, bày đồ ăn vặt ra cho Nguyễn Tông xem, “Anh có muốn ăn không, em chia cho anh.”

Mấy thứ này quả thực rất mê người, Nguyễn Tông nhìn về phía cha, Nguyễn Thâm nói với con trai: “Nếu con muốn thì cứ lấy đi.”

“Cảm ơn Mỹ Bảo.” Nguyễn Tông vui vẻ cầm lấy một quả táo cùng với mấy cái kẹo và một gói bánh quy, đồ ăn của cậu bé đã bị tổ chương trình lấy hết đi rồi.

Bọn nhỏ lúc bình thường không mấy hứng thú với những thứ này, nhưng khi không có sẵn, chúng lại cảm thấy những thứ đó rất quý hiếm.

Nguyễn Tông chậm rãi mở viên kẹo bỏ vào miệng, cảm nhận vị ngọt lan tỏa, khuôn mặt nở nụ cười.

【Wow, Nguyễn Tông thật sự rất có khí chất.】

【Bộ dạng ung dung thong thả rất đáng yêu.】

【Thật ghen tị với Bạch Lộ, Mỹ Bảo, Tiêu Tiêu, dù sao thì bọn họ cũng được coi là thanh mai trúc mã.】

【Này này, có phải cô đã quên mất Mễ Nhạc rồi hay không, cậu bé có hơi mập một chút, cho nên cô cho rằng cậu bé không xứng có thanh mai trúc mã đúng không?】

【 Mễ Nhạc: Các người đúng là biết cách làm tổn thương người khác.】

Mẹ Nguyễn Tông là một người phụ nữ thanh lịch trí thức, cô nhìn rau dưa trong rổ nhỏ, ngượng ngùng nói: “Nên nấu món gì bây giờ, phải làm thế nào?”

Nguyễn Thâm nói: “Để anh làm.”

Lý Hinh nhìn tay của Nguyễn Thâm, nói thẳng: “Tay anh không tiện làm, để em làm.”

Nguyễn Thâm nói: “Em cũng không biết làm mà, dù sao thì anh cũng đã từng được học qua.”

Vì sợ sau khi tham gia chương trình mà không biết nấu ăn sẽ gặp rắc rối, cho nên Nguyễn Thâm đã đi học nấu ăn.

Làm một vài món đơn giản.

【Cẩu lương này vừa nghẹn vừa chua, tôi chua quá!】

【Mẹ nó, đây là thứ tình yêu thần tiên gì, mẹ ơi, con lại tin tưởng vào tình yêu rồi.】

【Wow, bàn tay đàn dương cầm khi nấu ăn có phải sẽ ngon hơn một chút không.】

【Trời ơi, tưởng tượng thôi đã thấy say rồi.】

Khương Tấn Ngôn và Nam Chi đứng bên cạnh nhìn, giống như chó ven đường.

Thật xấu hổ, Nam Chi nhìn cha mình, cha không có vợ!

Khương Tấn Ngôn hỏi: “Anh nấu trước hay tôi nấu trước?”

Nguyễn Thâm nói: “Anh nấu trước đi.”

Khương Tấn Ngôn ừm một tiếng, đi vào phòng bếp, nhìn thấy có nồi cơm điện, mở tủ ra, có gạo và mì, Khương Tấn Ngôn nói: “Chúng ta ăn mì thịt băm nhé.”



Nam Chi: “Vâng, cha.”

Khương Tấn Ngôn bắt đầu nấu cơm, tay chân cũng không lúng túng, chỉ là không biết hương vị như thế nào.

Nguyễn Thâm ở ngoài phòng bếp nhìn vào, nói với Khương Tấn Ngôn: “Anh biết nấu cơm?”

Khương Tấn Ngôn: “Một chút.”

Đứa nhỏ ở nhà gây chuyện bắt hắn nấu cơm, đoán chừng là vì muốn đối phó với tình huống lúc này đi.

Nam Chi gặm quả táo, vừa nhìn cha nấu cơm, xào thịt băm, đổ nước trụng mì.

Cắt thêm chút cà rốt cho vào.

【Mì cà rốt, thật là một món ăn hắc ám.】

【Trông cũng không được đẹp mắt, ngay cả nước hầm xương cũng không có.】

【Mì sợi trông đơn giản quá.】

Trong lúc nấu ăn, các gia đình khác cũng lần lượt trở về, mang theo các loại đồ ăn khác nhau.

Thang Tuyết đi vào phòng bếp, nhìn thấy Khương Tấn Ngôn đang nấu món mì sợi đơn giản, cô hơi nhíu mày nói: “Các người ăn cái này sao, quá đơn giản.”

Nguyễn Thâm:……

Tôi cảm thấy không hề đơn giản nha!

Còn có thể xào thịt băm đã không dễ dàng rồi.

Nguyễn Thâm nhìn bàn tay mình, vì có điểm lo lắng, cho nên hắn cũng không thể nấu ăn ngon được.

Khương Tấn Ngôn chỉ nói: “Trù nghệ có hạn.”

Khương Tấn Ngôn biết trù nghệ của Thang Tuyết rất tốt, khi còn ở bên Thang Tuyết, hắn thường xuyên nhận được canh bổ dưỡng và cơm hộp.

Khương Tấn Ngôn biết nấu ăn là lúc Thang Tuyết thể hiện kỹ năng của mình, nhưng hắn không ngờ rằng cô có thể thể hiện kỹ năng của mình tốt như vậy.

Món ăn của mọi người đều rất đơn giản, đặc biệt là mẹ của Mễ Nhạc, cô chỉ làm món salad, một mâm các loại rau trộn chung với nhau.

Sắc mặt của Mễ Nhạc xanh không khác gì lá rau salad, nhìn đồ ăn của Cung gia bốn món mặn một món canh, hơn nữa còn có thịt, cậu bé nuốt nước miếng.

Bạch gia làm cơm chiên, nhìn có vẻ khá ngon, là mẹ của Bạch Lộ, Thi Tư làm.

Nguyễn Thâm cũng là mì sợi giống Khương gia, nhưng mà không có thịt băm, chỉ có trứng chiên….

“Mẹ…..” Mễ Nhạc u oán nhìn mẹ, tại sao cha mẹ của người khác có thể làm ra đồ ăn ngon, mà cậu bé chỉ có thể ăn rau.

“Chúng tôi làm tương đối nhiều, ăn không hết, Mễ Nhạc, cháu cầm chén lại đây.” Thang Tuyết dịu dàng nói.

“Những bảo bối khác cũng có thể tới lấy một ít.”

“Cảm ơn dì Thang Tuyết.” Mễ Nhạc là người đầu tiên cầm chén chạy tới, được múc một đống cơm lớn, lại phủ thêm một lớp đồ ăn bên trên, Mễ Nhạc cảm động muốn khóc rồi.



Thật thơm.

“Bạch Lộ, Mỹ Bảo, Nguyễn Tông, các cháu cũng lại đây.” Thang Tuyết gọi tên những đứa trẻ khác.

【Wow, Thang Tuyết dịu dàng quá.】

【Thang Tuyết chính là một mỹ nhân hoàn hảo.】

【Hơn nữa EQ cũng rất cao, còn cố ý làm nhiều như vậy.】

【Những gia đình khác đều là thần tiên sao, bọn họ chưa bao giờ tự nấu cơm?】

【Hừ, cũng không nhìn gia đình người ta là như thế nào à, sao bọn họ lại phải tự nấu ăn.】

【Hơn nữa các cư dân mạng ở đây, trình độ nấu ăn của các người rất tốt sao?】

Cung Kiêu ở bên cạnh nói: “Không cần khách khí, người lớn thì không thể mời, nhưng trẻ con cần phải ăn no, bằng không lúc bọn chúng ầm ĩ lên người lớn cũng không quản được.”

Hắn dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Thang Tuyết, “Em nấu cơm vất vả rồi, lát nữa anh sẽ rửa chén.”

“Được, anh rửa chén.” Thang Tuyết cười nói.

Bạch Lộ dẫn đầu nói: “Con ăn đồ ăn của mẹ.” Lại khinh thường nói: “Mễ Nhạc, anh giống một kẻ ăn mày vậy.”

Lời đứa trẻ vừa nói ra, khiến bầu không khí có chút xấu hổ, Bạch Lộ vừa mở miệng đã đắc tội với hai gia đình.

Bạch Lương Triết xoa xoa giữa mày, con nhóc này, ánh mắt hắn có chút bất mãn nhìn về phía vợ, vợ hắn dạy dỗ đứa trẻ thế nào vậy?

Sắc mặt Thi Tư cũng trở nên hoảng hốt, nói với con gái: “Bạch Lộ, không được nói như vậy, mau xin lỗi Mễ Nhạc đi.”

Bạch Lộ không để bụng nói: “Đúng là như vậy mà, con tình nguyện ăn cơm chiên không ngon, cũng không thèm ăn đồ bố thí.”

Càng nói càng quá đáng, Thi Tư có thể cảm nhận được ánh mắt chồng nhìn mình càng lúc càng sắc bén.

Mễ Thành có chút xấu hổ mà nói: “Xin lỗi nha, đứa trẻ ham ăn, đã để mọi người chê cười rồi.”

Mẹ Mễ Nhạc nói lời cảm ơn với Thang Tuyết: “Cảm ơn cô, tôi nấu ăn không ngon, thằng bé thích đồ ăn cô làm.”

Lại xoa đầu Mễ Nhạc, “Thằng nhóc thúi này, phải để con tham ăn.”

Chuyện này cứ như vậy mà qua đi, Mễ Nhạc ăn đồ ăn ngon cũng dần lơ đãng.

Nam Chi cầm cái chén rỗng đi tới, nói với Thang Tuyết: “Dì có thể cho con một ít không?”

Thang Tuyết gật đầu: “Được chứ.” Cô múc cơm cho Nam Chi, còn tưới thêm đồ ăn ngon lên trên.

“Anh Mễ Nhạc, em ăn với anh.” Nam Chi bưng chén ngồi xuống bên cạnh Mễ Nhạc.

Mễ Nhạc trở nên vui vẻ, lập tức hỏi Nam Chi: “Có ngon không?”

Nam Chi gật đầu, cẩn thận dùng thìa múc đồ ăn đưa vào miệng: “Ngon lắm.”

“Xin lỗi dì, con ăn no rồi, không thể ăn đồ ăn dì làm được nữa.” Nguyễn Tông xin lỗi, cậu bé ăn ít, ăn đồ ăn cha làm đã no rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.