Edit: Kim
Không riêng gì Khương Tấn Ngôn gặp phải vấn đề này, mấy gia đình khác cũng như thế, mới đến còn lạ nước lạ cái, muốn tìm được đồ, thật sự phải hỏi đường.
Không thể tìm được đồ bằng cách đi lang thang được.
Tìm dân bản xứ hỏi, bọn họ đều nói đông tây nam bắc, làm người ta mê mang.
Hỏi tuổi tác, người ta nói, tôi sinh năm thỏ.
Lại mê mang hơn.
Cho nên, rốt cuộc chú bao nhiêu tuổi rồi, đâu là đông, đâu là tây?
Cũng có người may mắn, gặp được người dân hỏi đường, người nọ thấy có quay phim, nhiệt tình đưa mọi người đến đó.
Khương Tấn Ngôn xoay tròn tại chỗ, lẩm bẩm: “Trên bắc dưới nam, trái tây, phải đông.”
“Cha, đông ở bên kia.” Nam Chi chỉ một phương hướng.
Khương Tấn Ngôn chỉ nói: “Con biết?”
Nam Chi: “Biết nha, cửa các ngôi nhà đều là hướng nam, cứ như vậy mà suy ra.”
Khương Tấn Ngôn:……
Ồ, ồ, ồ!
Một khi xác định được một phương hướng, những hướng khác sẽ rất dễ tìm.
Kết quả đi về phía đông, cũng chính là hướng mà nãy giờ đứa trẻ vẫn đi.
Khương Cẩn Ngôn đau lòng nghĩ, chú ấy chỉ cần nói đi thẳng là được mà.
Nam Chi ngẩng đầu nhìn cha, thấy vẻ mặt đau khổ của hắn, không nhịn được hỏi: “Cha, cha sắp hắc hóa sao?”
【Ha ha, hắc hóa, học sinh tiểu học thường hay nói hai từ này sao?】
【Nhìn Khương ảnh đế thật sự giống như sắp hắc hóa.】
【 Khương Tấn Ngôn: bị người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3353253/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.