Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Không riêng gì Khương Tấn Ngôn gặp phải vấn đề này, mấy gia đình khác cũng như thế, mới đến còn lạ nước lạ cái, muốn tìm được đồ, thật sự phải hỏi đường.

Không thể tìm được đồ bằng cách đi lang thang được.

Tìm dân bản xứ hỏi, bọn họ đều nói đông tây nam bắc, làm người ta mê mang.

Hỏi tuổi tác, người ta nói, tôi sinh năm thỏ.

Lại mê mang hơn.

Cho nên, rốt cuộc chú bao nhiêu tuổi rồi, đâu là đông, đâu là tây?

Cũng có người may mắn, gặp được người dân hỏi đường, người nọ thấy có quay phim, nhiệt tình đưa mọi người đến đó.

Khương Tấn Ngôn xoay tròn tại chỗ, lẩm bẩm: “Trên bắc dưới nam, trái tây, phải đông.”

“Cha, đông ở bên kia.” Nam Chi chỉ một phương hướng.

Khương Tấn Ngôn chỉ nói: “Con biết?”

Nam Chi: “Biết nha, cửa các ngôi nhà đều là hướng nam, cứ như vậy mà suy ra.”

Khương Tấn Ngôn:……

Ồ, ồ, ồ!

Một khi xác định được một phương hướng, những hướng khác sẽ rất dễ tìm.

Kết quả đi về phía đông, cũng chính là hướng mà nãy giờ đứa trẻ vẫn đi.

Khương Cẩn Ngôn đau lòng nghĩ, chú ấy chỉ cần nói đi thẳng là được mà.

Nam Chi ngẩng đầu nhìn cha, thấy vẻ mặt đau khổ của hắn, không nhịn được hỏi: “Cha, cha sắp hắc hóa sao?”

【Ha ha, hắc hóa, học sinh tiểu học thường hay nói hai từ này sao?】

【Nhìn Khương ảnh đế thật sự giống như sắp hắc hóa.】

【 Khương Tấn Ngôn: bị người ta chỉnh muốn sụp đổ rồi.】

【 Khương Tấn Ngôn: đứa trẻ còn biết những căn nhà quay về hướng nam, tôi muốn hắc hóa.】

【 Khương Tấn Ngôn: đứa trẻ vậy mà lại nói tôi hắc hóa, tôi muốn hắc hóa.】

Khương Tấn Ngôn cạn lời nói: “Hắc hóa, con có biết hắc hóa là gì không?”

Chắc là xem mấy video ngắn trên mạng mà học được.

Nam Chi: “Con biết nha, là suy sụp rồi trở nên đồi bại.”

Nam Chi ngẩng đầu, ánh hoàng hôn buổi chạng vạng chiếu lên mặt cô, phủ lên một tầng ánh sáng vàng ấm áp, cô mỉm cười nói với Khương Tấn Ngôn: “Cha, cha không cần lo lắng, sẽ tìm được đồ ăn mà, Mỹ Bảo sẽ không để cha bị đói đâu.”

Khương Tấn Ngôn không nói gì, cho dù có bao nhiêu đau khổ, có bao nhiêu kháng cự và bất lực, tất cả những khó chịu mà hắn phải chịu đựng, có lẽ là vì đợi tới thời điểm này cảm nhận được một chút hơi ấm và cảm động đi.



Giống như việc leo lên một vách đá, cực kỳ vất vả, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng, chỉ để có được một chút vị ngọt của mật ong trên vách núi.

Khương Tấn Ngôn cúi đầu nhìn đứa trẻ, dưới ống kính máy quay, mặt trời chiều ngã về tây, một đôi cha con nhìn nhau.

Bờ đê hình bán nguyệt bao quanh Hoành Thôn phản chiếu những áng mây đỏ trên bầu trời, gió thổi qua, tạo nên từng gợn sóng, mặt nước như được rải đầy những mảnh vụn vàng, rực rỡ lấp lánh.

【Đang quay phim nha, còn thất thần làm gì vậy?】

【Thật là đẹp, đã chụp màn hình.】

【Quả nhiên là ảnh đế, bầu không khí hắn tạo ra thật là tuyệt.】

【Thân hình mảnh khảnh phản chiếu một cái bóng dài, mẹ nó, tôi gục ngã rồi.】

【Cuối cùng thì tôi cũng hiểu, vì sao vẫn còn fan não tàn bênh vực Khương Tấn Ngôn, túi da này của hắn thật sự rất đẹp.】

【A ha ha, đây có được tính là tam quan thuận theo ngũ quan không?】

“Cha ơi, bế.” Dưới bầu không khí này, Nam Chi giơ đôi tay lên, “Con mệt.”

Khương Tấn Ngôn nhìn con gái, trước đó chạy theo mấy đứa trẻ cũng không thấy mệt chút nào, bây giờ mới đi được có bao xa.

Khương Tấn Ngôn hỏi: “Con muốn làm nũng với cha sao?”

Nam Chi nghiêng đầu, “Đúng vậy, cha.”

Khương Tấn Ngôn không còn cách nào khác, chỉ có thể bế đứa trẻ, đứa trẻ ở trong vòng tay chỉ huy tới lui.

Khương Tấn Ngôn có chút không tự tin: “Thật sự là đi như vậy sao?”

Đến nỗi câu trả lời của ông chú lúc nãy, Khương Tấn Ngôn đã gần như quên sạch.

Trước kia hắn đọc lời thoại cũng không có dễ quên như vậy.

Nam Chi khẳng định gật đầu, “Đúng vậy.”

Khương Tấn Ngôn chỉ có thể nói: “Được rồi, cha tin tưởng con.”

Nam Chi nhìn cha, cha căn bản không tin con.

“Ở đây.” Nam Chi chỉ vào một hộ dân, từ trong vòng tay của cha đi xuống.

Khương Tấn Ngôn gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói của một đứa trẻ: “Ai vậy?” Sau đó là tiếng mở cửa.

“Chào Đinh Huy.” Nam Chi nhìn thấy cậu bé, lập tức gọi tên của cậu, đứa trẻ tên là Đinh Huy nhìn Nam Chi, hai mắt sáng lên, “Mỹ Bảo?”

“Là tớ, là tớ.” Nam Chi vui vẻ đáp, sau đó nói: “Tớ và cha tới đây tham gia chương trình, tổ chương trình nói chúng tớ phải đi tìm đồ ăn.”

“Ồ, cậu chờ một chút, tớ hỏi mẹ, mẹ ơi, mẹ…..”

Đứa trẻ gọi mẹ, vừa gọi một tiếng đã được đáp lại.

Mẹ Đinh Huy nhìn thấy người quay phim, không hề do dự mà đưa ra một cái rổ nhỏ, trong rổ có mấy thứ như là hành tây, khoai tây, ớt cay, cà rốt, còn có một miếng thịt nạc nhỏ.



“Đây là đồ mà mọi người để ở đây.” Mẹ Đinh Huy đưa cho Khương Tấn Ngôn.

Khương Tấn Ngôn vội vàng nói lời cảm ơn, mẹ Đinh Huy đánh giá khuôn mặt Khương Tấn Ngôn, lộ ra ánh mắt thưởng thức sắc đẹp.

Chính là ánh mắt của nhan cẩu.

Đinh Huy nói với mẹ: “Mẹ, con có thể lấy đồ ăn vặt của con cho Mỹ Bảo được không?”

“Được, lấy thêm một ít trái cây nữa.” Mẹ Đinh Huy còn không thèm nhìn con trai, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Khương Tấn Ngôn.

Đinh Huy xoay người chạy vào nhà lấy đồ ăn vặt, ôm một ít đồ ăn vặt và trái cây ra đưa cho Nam Chi.

Nam Chi dùng quần áo gói bánh kẹo và trái cây lại, nói với Đinh Huy: “Cảm ơn cậu, Đinh Huy, nếu rảnh tớ tìm cậu chơi nha, những lúc không phải quay chương trình.”

Đinh Huy: “Được nha, Hoành Thôn có rất nhiều chỗ chơi vui.”

Mẹ Đinh Huy còn xin chữ ký của Khương Tấn Ngôn.

Đã đi xa rồi, quay đầu lại vẫn còn thấy mẹ Đinh Huy đứng ở cửa nhìn về phía này.

Khương Tấn Ngôn nhìn bọc đồ ăn của đứa trẻ với ánh mắt phức tạp, cảm giác như mình vừa bị bán rẻ nhan sắc.

Đứa trẻ còn cố tình nói: “Cha à, con cảm thấy mẹ Đinh Huy rất thích gương mặt của cha, dì ấy còn cho chúng ta rất nhiều đồ ăn đấy.”

Khương Tấn Ngôn: “Không phải đâu, vì con là bạn tốt của Đinh Huy nên mới cho thôi.”

Nam Chi ngẩng đầu nhìn về phía Khương Tấn Ngôn: “Cha, cha không thích người khác thích gương mặt của cha sao?”

Khương Tấn Ngôn trầm mặc, Nam Chi còn nói thêm: “Rất đẹp trai nha, con cũng rất thích ngắm nhìn gương mặt cha.”

“Con chỉ thích những người đẹp thôi.”

【Còn nhỏ tuổi mà đã giác ngộ, rất tốt.】

【Chỉ thích những người đẹp, thật là nông cạn.】

【Ai dám nói mình không thích người đẹp nào, còn không dám thừa nhận?】

【Tôi tự hào vì mình là một nhan cẩu.】

Khương Tấn Ngôn chỉ có thể nói: “Mỹ Bảo cũng rất dễ thương.”

Nam Chi ưỡn ngực, “Con là con của cha, con đáng yêu nhất.”

Hai cha con là đội thứ hai quay về, đội về đầu tiên là Nguyễn gia.

Khương Tấn Ngôn có chút ngạc nhiên, người Nguyễn gia nhìn có vẻ như là một đám người không dính chút khói lửa nhân gian, vậy mà lại là đội về đầu tiên.

Nguyễn Thâm nhìn thấy hai cha con, cười chào hỏi: “Hai người đã quay về rồi.”

Nhìn bọc đồ ăn của Nam Chi, hơi ngạc nhiên nói: “Tổ chương trình lại tốt bụng như vậy, còn cho đồ ăn vặt?”

Khương Tấn Ngôn giải thích nói: “Không phải, là bạn của Mỹ Bảo tặng.”

Hắn giơ chiếc rổ nhỏ lên, “Đây mới là đồ do tổ chương trình đưa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.