Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Nam Chi có thể cảm nhận được ánh mắt dì Thang Tuyết nhìn cha rất kỳ quái, một loại kỳ quái Nam Chi không thể hình dung ra được.

Hệ thống: “Muốn nói lại thôi.”

Nam Chi: “Hả, có ý gì?”

Hệ thống: “Tình cảm giữa nam và nữ rất khó nói, trong lòng có điểm băn khoăn mà không dám biểu đạt.”

Hệ thống: “Là không thể nói ra, nhưng lại muốn người ta phải hiểu.”

Nam Chi cái hiểu cái không, “Dì Thang Tuyết đã kết hôn với cha của em Tiêu Tiêu rồi.”

Hệ thống: “Nhưng trước kia vẫn là người yêu cũ, mối quan hệ rất tế nhị.”

Tế nhị thế nào Nam Chi cũng không hiểu rõ lắm, nhưng cô đem câu muốn nói lại thôi này ghi tạc vào lòng.

Muốn nói lại thôi, muốn nói lại thôi.

Càng nghĩ càng cảm thấy dì Thang Tuyết muốn nói lại thôi.

Nam Chi nhìn cha mình, nghiêm túc nói: “Cha à, dì Thang Tuyết đã kết hôn, còn sinh con rồi.”

Cô không muốn dì Thang Tuyết làm mẹ kế của cô.

Khương Tấn Ngôn chán nản xoa xoa lông mày, “Cha và dì ấy không còn liên quan tới nhau nữa, con yên tâm.”

Đứa trẻ còn nhỏ như vậy lại phải nhọc lòng chuyện tình cảm của người làm cha này, thật là quái dị.

Nam Chi: “Ồ.”

Khương Tấn Ngôn dặn dò Nam Chi: “Trước mặt người ngoài không được nói bậy biết không, cô ấy đã kết hôn rồi, nếu cuộc hôn nhân của bọn họ xảy ra vấn đề gì, chúng ta cũng sẽ gặp rắc rối.”

“Cha của Cung Tiêu Tiêu chắc con cũng biết rồi, hắn có rất nhiều tiền, nếu đắc tội hắn, cha sẽ mất việc làm.”

Nam Chi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, còn nói thêm: “Không phải cha vẫn luôn không có việc làm sao?”

Khương Tấn Ngôn:……

Con không còn lời nào để nói sao.

Khương Tấn Ngôn không nhịn được nói: “Con đang giám sát cha à, thay mẹ con giám sát cha?”

Nam Chi lắc đầu: “Không nha, mẹ con cũng không giám sát cha, tại sao lại phải giám sát cha, cha muốn làm chuyện xấu sao?”

Khương Tấn Ngôn hít sâu hơi, sau đó giả bộ cười, “Không, sao cha lại làm chuyện xấu được.”

Kỳ thực, lo lắng của đứa trẻ cũng không hoàn toàn là không có lý, nếu không phải sợ đứa trẻ nói bậy ra ngoài, quả thật Khương Tấn Ngôn cũng muốn nói ra suy đoán của mình cho đứa trẻ biết.

Các phòng khác đều mở cửa, cho phép quay phim vào ghi hình, nhưng chỉ có phòng của Khương gia là đóng chặt cửa, hoàn toàn là bộ dạng ‘lão tử không cần lên hình, đừng lo’.

Hoàn toàn là tới câu cá, chờ sau khi chương trình kết thúc sẽ lập tức cầm tiền chạy.

Thế này không được, đạo diễn và chương trình người ta trả tiền mời hắn đến, sẽ không để hắn dễ dàng câu cá như vậy được.



Nếu anh đã muốn làm con cá mặn, thì cũng phải cắt anh thành tám miếng.

Vì thế cửa phòng lại vang lên tiếng gõ cửa, “Trời sắp tối rồi, phải nấu cơm cho đứa trẻ ăn.”

Khương Tấn Ngôn: “Ừm.”

Khương Tấn Ngôn hỏi Nam Chi: “Con muốn ăn gì?”

Nam Chi: “Cha nấu gì con ăn nấy.”

Tổ chương trình nói: “Không có nguyên liệu nấu ăn đâu, mọi người cần phải tự đi tìm nguyên liệu nấu ăn, ở đây có gợi ý đi tới địa điểm được chỉ định, người tìm ra nhanh nhất sẽ có thưởng.”

Là một hoạt động bình thường, tổ chương trình không tạo ra chuyện gì bất thường.

“Các bảo bối lên rút thăm nào, bên trong có địa điểm.”

Nam Chi lấy một tờ giấy từ bên trong thùng giấy ra, đưa cho Khương Tấn Ngôn, “Cha ơi.”

Khương Tấn Ngôn liếc nhìn qua, biểu cảm chán nản khi phải đi tìm địa điểm, “Con thật sự muốn đi sao, trong túi của con không phải còn đồ ăn à?”

Nam Chi dậm chân nhỏ, “Con muốn đi.”

Khương Tấn Ngôn xem như đã nhìn ra, đứa nhỏ này chính là muốn ra ngoài chạy nhảy, nhưng hắn lại rất lười ra ngoài.

Mới tới đây ngày đầu tiên, sao biết được nguyên liệu nấu ăn để ở nơi nào.

Đã có mấy gia đình xuất phát, theo vị trí trên tờ giấy mà đi tìm nguyên liệu nấu ăn.

Là du khách mới tới, mọi người hoàn toàn chưa quen với Hoành Thôn, không thể tránh khỏi việc phải hỏi đường.

Hỏi đường!

【Mẹ kiếp, tôi thà bị đói còn hơn phải đi ra ngoài.】

【Mới tưởng tượng thôi mà ngón chân tôi đã muốn cào xuống mặt đất rồi, cứu mạng!】

【Không thể mở miệng được, tật xấu ngại người lạ của tôi lại tái phát.】

Ngay đến cả chuyện hỏi đường này, muốn mở miệng ra, cũng phải chuẩn bị tâm lý thật lâu, muốn nói lại thôi, nhưng lại phải nói.

Nam Chi đi phía trước, Khương Tấn Ngôn chán nản đi đằng sau, ngắm nhìn cảnh sắc chung quanh, tâm trạng của hắn thả lỏng hơn không ít.

Hắn thoáng nhìn đứa trẻ trước mặt, có lẽ cứ nuôi dưỡng đứa trẻ lớn lên là được rồi.

Sự nghiệp sao?

Trong muôn vàn chúng sinh, đâu phải ai cũng có thể thành công, hắn chỉ là một người bình thường, một người rất tầm thường.

Để một người chấp nhận bản thân là một người bình thường, là một chuyện rất khó khăn, nếu đã chấp nhận rồi, ngược lại trong lòng sẽ cảm thấy nhẹ nhàng.

【Mặc kệ Khương Tấn Ngôn có cặn bã đến đâu, nhưng giọng nói của hắn thật dễ nghe.】

【Đúng, đúng, khá có khí chất.】

【Đi trên con đường dọc bờ sông, bước chân nhẹ nhàng, thật sự rất đẹp.】

Dáng người Khương Tấn Ngôn thon gầy, bước đi nhẹ nhàng, mang lại cho người ta cảm giác như đang cưỡi gió.



Đi được một đoạn đường, Khương Tấn Ngôn mới cảm thấy có gì đó không đúng, đứa trẻ cứ đi thẳng mà không hề dừng lại.

Giống như đã biết đích đến ở đâu, đi nhanh tới đó, hắn nói với Nam Chi: “Bây giờ chúng ta đang đi tìm nguyên liệu nấu ăn phải không?”

Nam Chi gật đầu, “Đúng rồi, chúng ta đi tìm đồ ăn.”

Khương Tấn Ngôn trầm mặc, “Con biết ở chỗ nào sao, chúng ta phải hỏi đường.”

Nam Chi nói: “Con biết nha, ở ngay phía trước rồi.”

Khương Tấn Ngôn:……

Quay phim: ……………

Sao con lại biết?

Khương Tấn Ngôn muốn ấn đầu đứa trẻ, nói cho cô biết, không cần phải thể hiện, bây giờ là đang ở trước mặt ống kính, bên kia màn ảnh là người xem, bọn họ sẽ không vì cô là trẻ con mà khoan dung với cô đâu.

Người lớn sẽ bao dung với trẻ con, nhưng vì chuyện của hắn, người ta sẽ nhìn cô bằng ánh mắt khác thường.

Sẽ bắt bẻ, bất luận là làm cái gì, cũng đều nghĩ sang hướng tồi tệ nhất.

Tuy rằng Khương Tấn Ngôn có buồn rầu vì sự xuất hiện của đứa trẻ này, nhưng hắn không thể để đứa trẻ hoàn toàn không biết gì, vì chuyện của hắn mà phải gánh chịu chỉ trích được.

Khương Tấn Ngôn không đợi đứa trẻ trả lời mà nói: “Chúng ta tìm ai đó hỏi đường đã.”

Nam Chi ngẩng đầu nhìn cha: “Vâng.”

Khương Tấn Ngôn nắm tay đứa trẻ, nhìn xung quanh, hỏi một người đàn ông hơi lớn tuổi địa chỉ trên tờ giấy.

Người đàn ông trung niên: “Đi về hướng đông, đến ngõ thứ ba thì rẽ trái, đi thẳng về phía tây, đi thẳng qua hai căn nhà, rất gần.”

Khương Tấn Ngôn:……

Cư dân mạng cũng hít thở không thông.

Khương Tấn Ngôn xoay một vòng, đè ép sự xấu hổ xuống hỏi: “Chú à, cháu nghe không rõ, chú có thể nói lại một lần nữa không?”

Người đàn ông đánh giá Khương Tấn Ngôn từ trên xuống dưới một lượt, nói đùa: “Cậu còn chưa lớn tuổi, nhưng lỗ tai đã có vấn đề rồi sao?”

“Đi về hướng đông, đến ngõ thứ ba thì rẽ trái, đi thẳng về phía tây, đi thẳng qua hai căn nhà là đến.”

Khương Tấn Ngôn:……

A, cái này, tôi…

Trong lòng Khương Tấn Ngôn nói năng lộn xộn, người đàn ông còn nhiệt tình hỏi: “Chắc bây giờ cậu biết rồi chứ?”

Khương Tấn Ngôn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể vịt chết vẫn cứng mỏ: “Cháu, cháu biết rồi.”

【Tôi dám cá Khương Tấn Ngôn tuyệt đối không biết.】

【Không thể để người ta nhìn mình bằng ánh mắt đang nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ mà hỏi lại lần thứ ba được.】

【Đúng là như vậy, tôi hỏi một lần nghe không hiểu cũng không dám hỏi lần thứ hai.】
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.