Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Khương Tấn Ngôn thấy đứa trẻ nhất quyết muốn ra ngoài chơi, hỏi quay phim: “Anh có đi theo không?”

【Làm cha kiểu gì vậy, không tự trông chừng con mình, lại đi hỏi quay phim, tuyệt.】

【Thở dài, Khương Tấn Ngôn căn bản không biết cách làm một người cha là như thế nào.】

【Cũng thật lớn gan nha, không sợ đứa trẻ bị bắt đi sao?】

【Trẻ con nhà khác đều muốn giúp cha mẹ quét dọn vệ sinh, con nhóc này còn muốn chạy ra ngoài chơi.】

Khương Tấn Ngôn suy nghĩ một lúc nói: “Nhanh quét dọn đi, quét dọn xong rồi, cha đưa con đi.”

Nam Chi lập tức vui vẻ: “Được ạ.”

Hai cha con dọn dẹp xong, sau đó đóng cửa lại, đi ra ngoài.

Theo sau là một quay phim, ngoài việc quay lại hình ảnh hai cha con nắm tay nhau đi đằng trước, hắn còn phải quay cảnh sắc và văn hóa Hoành Thôn.

Nam Chi gặp người đều sẽ chào hỏi, đặc biệt là khi nhìn thấy bà cụ ngồi bên cửa sổ, cô sẽ ngọt ngào kêu lên, hỏi rất nhiều vấn đề, hỏi đường, hỏi một số món đồ mà mình không biết.

Mọi người thông thường khi nhìn thấy một đứa trẻ đáng yêu, ngửa đầu hỏi chuyện mình, đều sẽ không tức giận.

Thậm chí cô còn nhận được rất nhiều loại đồ ăn vặt của mấy ông bà lớn tuổi, nhìn thấy đứa trẻ nói chuyện với mình, bọn họ đều sẽ quay vào nhà lấy đồ ăn vặt ra.

“Cảm ơn bà, kẹo ngọt quá.”

“Cảm ơn ông, thơm quá.”

Nhìn thấy người lớn đứng bên cạnh đứa trẻ, hỏi: “Mọi người tới đây đi du lịch hay là đi chụp ảnh?”

Người dân ở đây đều đã quen với điều này.

Khương Tấn Ngôn vẫn luôn im lặng mở miệng nói: “Chúng cháu tới quay chương trình.”

“Ồ, như vậy sao.”

Sau đó lực chú ý lại chuyển sang đứa trẻ.

Nam Chi thậm chí còn làm quen được với mấy bạn nhỏ, nhìn thấy trẻ con, cô sẽ lập tức đi lên nói: “Chào các cậu, tớ là Khương Mỹ Bảo, đây là lần đầu tiên tớ tới nơi này, blah blah……”

Sau đó mấy bạn nhỏ sẽ vô cùng tự hào mà dẫn Nam Chi đi tham quan quê hương của mình.

Dãy núi hùng vĩ được thiết kế thành hình đầu trâu, với hai cây cổ thụ cao chót vót làm sừng, các tòa nhà cân xứng hai bên trở thành thân trâu.

Bốn cây cầu đá bắc ngang qua ao làng là chân trâu.

Khương Tấn Ngôn và quay phim phải tăng tốc độ mới có thể theo kịp mấy đứa trẻ đằng trước, đi qua rất nhiều nơi, bờ đê hình bán nguyệt bao quanh Hoành Thôn là dạ dày trâu, tham quan bụng trâu là Nam Hồ của Hoành Thôn.

Nhìn thấy bọn nhỏ trèo lên cây cổ thụ hét lớn, Nam Chi cũng hét lớn.

Khương Tấn Ngôn đứng dưới tàng cây cũng không khỏi mỉm cười, vừa nói: “Cẩn thận một chút, đừng để bị ngã.”



【Ngôi làng này thật sự rất đẹp.】

【Quá đẹp.】

【Địa hình phức tạp như vậy, bọn họ có biết đường quay về không?】

【Chỉ có mình tôi chú ý thôi sao, trong túi của Khương Mỹ Bảo có rất nhiều loại đồ ăn vặt, tổ chương trình có tịch thu không?】

【Dựa vào cái gì mà thu, con bé kiếm được nhờ sự dễ thương đó (icon đầu chó ngậm hoa).】

【 Ngoài xã hội đã không hít thở nổi rồi, tới nơi này rồi còn áp bức như vậy, quỳ! 】

【Sao Khương Mỹ Bảo biết ăn nói như vậy?】

Khán giả nhìn một đứa trẻ dọc đường lừa ăn lừa uống, còn kết bạn, chạy nhảy trong những con ngõ, quay phim và Khương Tấn Ngôn vừa mới rời mắt đã không thấy người đâu.

Vừa định đi tìm, đứa trẻ lại chui ra từ một chỗ khác.

Trên đường trở về, trong tay Nam Chi còn cầm bốn bông hoa hướng dương to.

Ừm, làm thế nào mà có hoa hướng dương, là Nam Chi nhìn thấy một cánh đồng trồng hoa hướng dương, cô dùng đồ để đổi với người dân.

Nhìn thấy nhiều hoa hướng dương như vậy, Nam Chi đi không nổi.

Cô dùng đồ ăn vặt mà các cụ ông cụ bà cho cô đổi lấy hoa hướng dương của ông lão.

Ông lão cũng không cần đồ ăn vặt, dùng lưỡi liềm cắt cho Nam Chi bốn bông hoa.

Nam Chi rất vui mừng, nói ngày mai nhất định sẽ quay lại giúp ông lão làm việc.

Ông lão:..........

Cảm ơn, không cần đâu! đi đi, đi đi, đi đi!

“Bạch Lộ, chị Bạch Lộ.” Nam Chi quay về chỗ ở, dài giọng hô.

“Làm gì?” Giọng Bạch Lỗ có chút không tình nguyện, từ trong phòng đi ra, nhìn thấy hoa hướng dương trong tay Nam Chi, đôi mắt cô sáng lên.

Cô bé đi tới, nhìn chằm chằm vào những bông hoa hướng dương, lại hỏi: “Em gọi chị làm gì?”

“Tặng cho chị.” Nam Chỉ đưa một bông hoa hướng dương cho Bạch Lộ, khuôn mặt căng chặt của Bạch Lộ cuối cùng cũng thả lỏng ra, cô nở nụ cười nhận lấy, “Cảm ơn.”

Nam Chi lại đem hoa hướng dương đưa cho Nguyễn Tông, Mễ Nhạc, còn có Cung Tiêu Tiêu.

Mọi người đều rất vui vẻ, đặc biệt là Mễ Nhạc, cậu bé có hạt dưa ăn.

Hoa hướng dương bây giờ thực chất không còn bao nhiêu cánh hoa, nhưng hạt đã kết no đủ căng tràn.

Thang Tuyết nhìn hoa hướng dương, vô thức hỏi: “Ở đâu vậy?”

Tại sao Khương Mỹ Bảo lại có hoa hướng dương?

Có tiết mục nào mà bọn họ không biết sao?



Nam Chi nói: “Ông lão cho.”

Ông lão, ông lão cái gì, là nhiệm vụ sao?

Thang Tuyết nhìn về phía Khương Tấn Ngôn, đôi mắt cô trời sinh ẩn chứa tình ý, một khi bị cô nhìn chăm chú, sẽ có cảm giác như được cô yêu.

Kỹ thuật diễn xuất của Thang Tuyết không tốt, nhưng lại được fans nói, đôi mắt của cô rất có hồn, một khi nhìn ai, đều sẽ là liếc mắt đưa tình.

Kết hợp với nam chính rất có cảm giác couple, thậm chí đó còn là tướng vượng phu.

Nam diễn viên hợp tác với Thang Tuyết đại đa số đều nổi tiếng, giá trị con người tăng lên gấp bội.

Nhìn thấy Khương Mỹ Bảo mang hoa hướng dương về, cô hoàn toàn không biết gì.

Thang Tuyết nhìn Khương Tấn Ngôn hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Khương Tấn Ngôn cụp mắt xuống, không nhìn vào mắt Thang Tuyết, hắn thờ ơ nói: “Đứa trẻ ra ngoài chơi, được người khác cho.”

Thang Tuyết nhíu mày, sau đó hỏi Nam Chi: “Cháu đi chơi ở đâu vậy, đã quen với ngôi làng này chưa, lần sau dẫn mọi người cùng tới đó nhé.”

Khương Tấn Ngôn nghe vậy, liếc nhìn Thang Tuyết một cái, nói với Nam Chi: “Chúng ta về thôi.”

Nam Chi: “Vâng.” Cô quay đầu lại vẫy tay với Thang Tuyết, “Tạm biệt dì.”

Thang Tuyết mỉm cười, nhìn kỹ cảm thấy có chút miễn cưỡng, ánh mắt như có như không nhìn về phía Khương Tấn Ngôn.

“Mẹ, hoa, hoa lớn.” Cung Tiêu Tiêu dùng hai tay ôm hoa, vẻ mặt vui vẻ, Thang Tuyết dịu dàng nói: “Cục cưng thích là được rồi.”

Trở lại phòng, Nam Chi nhỏ giọng hỏi Khương Tấn Ngôn: “Cha ơi, cha còn thích dì Thang Tuyết không?”

Khương Tấn Ngôn đẩy khuôn mặt đứa trẻ ra, “Trẻ con không cần phải lo nhiều như vậy, chuyện của người lớn con không hiểu đâu.”

Nam Chi sâu kín nhìn cha: “Hiểu, con hiểu, cha mua….. Ô.”

Khương Tấn Ngôn lập tức bịt miệng đứa trẻ lại, bất đắc dĩ nói: “Tiểu tổ tông ơi là tiểu tổ tông, con không được nói năng tùy tiện như vậy.”

Nam Chi lắc đầu, Khương Tấn Ngôn do dự buông lỏng miệng của đứa trẻ ra, Nam Chi lại hỏi: “Cha còn thích không?”

Khương Tấn Ngôn lập tức nhỏ giọng nói: “Không thích, không thích, đã chia tay rồi.”

Con nhóc này, nếu hắn không trả lời, cô sẽ lại nói đến chuyện mua dâm.

Cái quái gì vậy!

Mọi chuyện đang tốt đẹp, tại sao lại xảy ra loại chuyện này, quả thực là.

Ngoại tình thì ngoại tình đi, tại sao phải là loại chuyện như vậy.

Nam Chi nghiêng đầu, “Không tin, Mỹ Bảo không tin.”

Khương Tấn Ngôn phải thề, “Là thật.” Hắn thật sự không thể đắc tội với Thang Tuyết.

Nam Chi hỏi: “Tại sao dì Thang Tuyết lại nhìn cha như vậy?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.