Mọi người ở đây và khán giả đều cảm thấy Khương Mỹ Bảo sẽ tặng đóa hoa cho Cung Tiêu Tiêu.
Trước mặt mọi người, Nam Chi rút mấy cánh hoa hướng dương sắp héo úa, lại rút thêm mấy hạt hướng dương ra, “Em gái, cho em, có cánh hoa, có hạt dưa.”
Mọi người:……
Đời này chưa từng cạn lời như vậy.
Thật là giỏi!
Sắc mặt của hai vợ chồng Cung Kiêu và Thang Tuyết đều không được tốt, cứ như vậy, còn không bằng không cho đâu, sỉ nhục người khác.
Hơn phân nửa là do Khương Tấn Ngôn dạy đi, Thang Tuyết liếc mắt nhìn lão thần Khương Tấn Ngôn, thậm chí còn thấy khóe miệng hắn hơi nhếch lên.
Cô không khỏi mím môi, cảm thấy Khương Tấn Ngôn có chút kỳ quái, hắn dường như không thèm để ý đến cô.
Lúc đó là cô đề nghị chia tay, nhưng người làm sai là Khương Tấn Ngôn nha.
Thậm chí trong lòng cô còn có chút ấm ức.
Mà Cung Tiêu Tiêu hoàn toàn ngơ ngác, ngơ ngác nhìn hạt dưa và cánh hoa, có nên khóc hay không, nước mắt đọng trên hàng mi dài của cô.
Nam Chi hỏi: “Em không muốn sao?”
“Không muốn thì thôi.” Nam Chi xoay người đi rồi, Cung Tiêu Tiêu nói: “Muốn, muốn.”
Nam Chi đưa cánh hoa và hạt dưa cho Cung Tiêu Tiêu, “Em gái, em đừng khóc.
Nhìn con gái chơi đùa với hạt dưa và cánh hoa trong tay, khóe miệng Thang Tuyết giật giật, nói với Nam Chi: “Cảm ơn cháu nha Mỹ Bảo.”
Nam Chi cười hì hì nói: “Không cần cảm ơn đâu dì.” Sau đó chạy về bên cạnh Khương Tấn Ngôn.
Khương Tấn Ngôn đột nhiên mở miệng hỏi Cung Kiêu: “Anh nói đổi phòng có đổi nữa không?”
Mọi người:???
Khu bình luận của khán giả bùng nổ.
【Mẹ kiếp, sao Khương Tấn Ngôn có thể mở miệng ra được vậy.】
【Cung tổng người ta cũng nói đổi hoa mới đổi phòng.】
【Cho mấy hạt dưa mà cũng đòi đổi phòng, đúng là mặt dày.】
【Tôi chỉ muốn nói: Ha ha ha ha!】
Không riêng gì người xem, mà cả những vị khách mời có mặt cũng đều nhìn về phía Khương Tấn Ngôn.
Thật sự có chút không biết xấu hổ.
Khương Tấn Ngôn nhàn nhạt hỏi: “Không được à, dù sao cũng dỗ được đứa trẻ rồi, cũng không khóc nữa, không phải là đạt được mục đích rồi sao?”
Khương Tấn Ngôn dùng vẻ mặt ‘không thể nào, không thể nào, anh muốn quỵt nợ đúng không’ nhìn Cung Kiêu.
Nam Chi cũng gật đầu: “Đúng rồi, em gái không khóc nữa, em gái rất ngoan.”
Đứa bé quả thực đã ngừng khóc, nhưng vấn đề là thao tác của Khương Mỹ Bảo khiến người ta thật không nói nên lời, cạn lời nhất chính là, là một người trưởng thành, Khương Tấn Ngôn còn không biết xấu hổ đòi đổi phòng.
Cung Kiêu có chút cạn lời nhìn cô con gái không có tiền đồ của mình, dùng mấy hạt dưa là có thể dỗ được cô.
Nói không đổi, lại có vẻ như là bọn họ keo kiệt.
Là một tổng tài bá đạo, giữ thể diện là tiêu chuẩn cơ bản.
Mặt hắn không cảm xúc nói: “Vậy đổi phòng.”
Khương Tấn Ngôn nói lời cảm ơn: “Cảm ơn nha.” Còn có niềm vui bất ngờ này.
Khương Tấn Ngôn biết mình là vật tế trong kịch bản, sẽ phải ở trong căn phòng kém nhất.
Tuy rằng là vật tế trong kịch bản, nhưng có thể khiến bản thân mình thoải mái hơn một chút, vẫn phải tranh thủ.
Bây giờ có thể đổi phòng với Cung gia, cho dù không phải căn phòng tốt nhất, thì cũng không phải căn phòng kém nhất.
Như vậy căn phòng kém nhất để cho ai ở?
Khương Tấn Ngôn cười thầm, Bạch gia là hào môn, để Bạch gia ở trong căn phòng kém nhất được sao?
Nguyễn gia là gia đình nghệ thuật.
Mễ gia là quán quân thế giới.
Để Cung gia ở, Cung gia là kim chủ của chương trình này đấy!
So ra, trong mấy gia đình ở đây, thì chỉ có hắn và con gái là hèn mọn nhất, tuy rằng là ảnh đế, nhưng cũng chỉ là một cựu ảnh đế mà thôi.
Một ảnh đế nhưng lại không thể tìm được một vai diễn, lại còn mang tiếng xấu.
Dù sao thì áp lực cũng đã chuyển về phía tổ chương trình.
Khương Tấn Ngôn liếc nhìn trưởng thôn Trang Soái, quả nhiên là cau mày, đoán chừng là đang đau đầu, sau khi thảo luận với tổ chương trình, đưa ra kết luận, căn phòng nhỏ nhất để Mễ gia ở.
Mễ gia nhìn tương đối trấn định, hơn nữa cả nhà đều hài hước, có lẽ sẽ có thể chấp nhận đi, đồng thời cũng có thể khiến chương trình trở nên hài hước hơn.
“Được rồi, bây giờ các bạn nhỏ hãy cầm lấy bông hoa đi tới căn phòng của mình đi nào, sau khi đi vào, hãy đối chiếu với bức tranh vẽ hoa trên cửa, hoa giống nhau, mọi người sẽ ở trong căn phòng đó.” Trưởng thôn nói.
Mấy đứa trẻ sôi nổi chạy đi, ngay cả Cung Tiêu Tiêu trong lòng Thang Tuyết cũng đi xuống, bước từng bước chạy chậm.
Thấy vậy, những đứa trẻ khác cũng chạy chậm lại, chờ Cung Tiêu Tiêu cùng đi.
【Wow, thật đáng yêu.】
【Trẻ con chính là đáng yêu như vậy.】
【Mặc dù Mễ Nhạc có ăn nhiều, thì cậu bé cũng rất có trách nhiệm.】
Cung Tiêu Tiêu là đứa trẻ nhỏ nhất trong năm đứa trẻ, tiếp theo là Nam Chi, lớn nhất là Mễ Nhạc bảy tuổi, là hán tử Đông Bắc, rất có khí thế của anh cả.
Cậu bé giống như gà mẹ dẫn theo bốn con gà con đi theo tổ chương trình tới trước một tòa nhà cổ.
Cánh cửa màu đen lớn có ngưỡng cửa cao, Mễ Nhạc nắm lấy chiếc vòng đồng trên cửa gõ xuống, rất nhanh đã có người ra mở cửa.
Cửa mở ra lập tức thấy được một bức bình phong dùng làm vách tường, bên trên vẽ bức tranh phú quý cát tường.
Mọi người dựa vào bông hoa trên tay mình mà đi tìm phòng.
“Em ở phòng này.”
“Em ở phòng này, wow, căn phòng thật là lớn.”
“A, căn phòng của chúng ta nhỏ quá.”
Nam Chi cũng đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy bên trong có một cái giường lớn, một cái bàn và bốn cái ghế dựa, trên cửa sổ còn dán hoa mai giấy, mang hương vị cổ xưa.
“Cha ơi, cha, đây là phòng của chúng ta.” Nam Chi nói với Khương Tấn Ngôn đang chậm rì rì đi tới.
Khương Tấn Ngôn nhìn thoáng qua cách bài trí bên trong, cũng khá tốt, lại nhìn thấy Cung gia ở căn phòng bên cạnh.
Khương Tấn Ngôn:…… Thật đen đủi!
Sắc mặt của Cung gia cũng không được tốt, biết là tổ chương trình giở trò, nhưng Cung Kiêu vẫn không vui.
Không có người chồng nào lại muốn chuyện giữa vợ mình và tình cũ bị nhắc đi nhắc lại.
Nhưng mà, cũng có thể khiến cho Khương Tấn Ngôn nhìn thấy bọn họ hạnh phúc cỡ nào, khiến tra nam tự xấu hổ.
Là người chiến thắng, Cung Kiêu cảm thấy mình nên tự tin.
“Chúng ta đi vào thôi.” Khương Tấn Ngôn nắm tay con gái đi vào phòng, đóng cửa lại.
Quay phim:……
Anh nhốt tôi ở bên ngoài làm gì?
Nam Chi sờ bàn nói: “Cha, có chút bẩn.”
Khương Tấn Ngôn: “Quét dọn trước đã.”
Tất cả các phòng đều không sạch sẽ, cần người một nhà cùng nhau dọn dẹp.
Tất cả mọi người đều trở nên bận rộn, Nam Chi mở cửa sổ ra, đặt hạt hướng dương lên khung cửa sổ phơi khô.
“Mễ Nhạc, lấy nước giúp mẹ.”
“Nguyễn Tông, giúp cha tìm tấm giẻ lau.”
“Khương Mỹ Bảo, không được chơi hoa hướng dương nữa, qua đây quét dọn đi.”
Cả sân tràn ngập tiếng người lớn gọi trẻ con, khoảng sân vốn dĩ yên tĩnh trở nên sống động tràn đầy sức sống.
Trẻ em giúp đỡ, nhưng cũng có thể là gây trở ngại chứ không giúp được gì, khiến người ta dở khóc dở cười.
Nam Chi nói với Khương Tấn Ngôn: “Cha, con muốn ra ngoài.”
Khương Tấn Ngôn hỏi: “Con ra ngoài làm gì, không được chạy lung tung, dễ bị lạc.”
Nam Chi: “Không đâu, con chỉ đi xung quanh đây thôi, còn có các chú các dì trong tổ chương trình nữa mà.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]